Giống như là ở hưởng thụ mỹ thực vậy, ăn chậm nhai kĩ, nếu là trực tiếp một ngụm liền nuốt vào, mỹ thực không còn vị ngon, đó là cách làm ngu xuẩn nhất.
Hướng Vãn Vãn má lúm đồng tiền chỉ có một bên, cười rộ lên rất sâu, ngọt ngào,.
Cuối cùng, Lục Tử Khiêm hôn lên môi đỏ mọng của cô.
Hướng Vãn Vãn môi thật mê người, hơn nữa thật no đủ. Lúc đầu hôn môi chỉ là khẽ hôn, lướt qua liền ngừng, sau đó Lục Tử Khiêm hôn càng sâu. Hướng Vãn Vãn lại không phải người chết, bị người hôn như vậy, nơi nào có thể không có phản ứng.
Chỉ là, hôn môi như vậy cũng rất thoải mái. Bởi vậy, coi như là tỉnh lại, cô cũng chỉ là nhắm mắt lại, duỗi tay ôm lấy cổ Lục Tử Khiêm đáp lại anh.
Hai người đều là nam nữ trưởng thành, hơn nữa Hướng Vãn Vãn lại có chút mờ ám, lau súng cướp cò đó là chuyện không thể tránh được.
Chờ trong phòng hết thảy thở bình thường lại, Hướng Vãn Vãn cả người toàn mồ hôi ghé vào trên giường, tóc ướt dán ở trên má, cảm giác cả người đều mỏi
“……Em vẫn là khuyết thiếu rèn luyện, mới một lát liền chịu không nổi.” Lục Tử Khiêm nói, trên mặt cười tủm tỉm, tuy rằng không có có thể đi chạy bộ, nhưng là nếm được đồ ngon, hiện tài tâm tình anh rất tốt.
Hướng Vãn Vãn lấy gối đầu đập anh, đập người mà cũng mềm như bông, cô xấu hổ và giận dữ nói: “ Không cho nói chuyện.”
Lục Tử Khiêm cùng cô nằm chung một chỗ, cười nói: “Thẹn thùng?”
Hướng Vãn Vãn nỗ lực làm chính mình không như vậy chột dạ, nói: “Ai thẹn thùng, em chính là thân kinh bách chiến.” Nhớ trước đây, cô viết truyện người lớn, Lục Tử Khiêm còn không biết ở đâu.
Lục Tử Khiêm hơi hơi híp
mắt, kéo dài quá thanh âm nói: “Thân kinh bách chiến * a ~”
* kinh nghiệm đầy mình
Hướng Vãn Vãn đem mặt chôn ở trong khuỷu tay, nói: “Em chính là viết vô số truyện người lớn.”
“……《 tổng tài yêu bí thư 》, 《 sơn trại lão đại cùng áp trại phu nhân ba lượng sự 》, 《 văn phòng tình yêu 》?” Lục Tử Khiêm liên tiếp nói ra vài tên truyện.
Hướng Vãn Vãn quay đầu trừng lớn đôi mắt nhìn anh.
Lục Tử Khiêm cười nói: “…… Em đây kinh nghiệm đầy mình hử, anh đã tỉ mỉ đọc qua.”
Hướng Vãn Vãn xấu hổ, nói: “Anh đi ra.”
Lục Tử Khiêm thật sự nhịn không được cười, nhặt quần áo lên mặc, nói: “Anh đi làm bữa sáng, em hôm nay nên ăn chút thanh đạm.”
Nói, anh đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cho Hướng Vãn Vãn không gian riêng.
Chờ Lục Tử Khiêm vừa đi, Hướng Vãn Vãn lập tức ôm gối đầu ngồi dậy, đấm ngực dậm chân.
Vì không đi chạy bộ, cô liền đem mình đi bán, cô còn chưa xem video, không có học được kinh nghiệm, cứ như vậy mơ màng hồ đồ cùng người ta ngủ.
, Hướng Vãn Vãn vuốt bụng, nói: “Đói bụng……”
Không ăn bữa sáng còn “Vận động” ban ngày, có thể không đói bụng sao, tối hôm qua nửa đêm ăn khuya, toàn bộ đều tiêu hóa hết. Lưu loát từ trên giường bò dậy, Hướng Vãn Vãn đi đánh răng rửa mặt,chuẩn bị đi xuống lầu ăn bữa sáng.
(Hai người thân mật rồi nênn mình để anh em cho tình cảm nhoa)