Cuối tuần, Lục Tử Khiêm hiếm thấy không đi làm, Hướng Vãn Vãn liền lôi kéo người cùng đi dạo phố, nói: “Sắp đến mùa đông, chúng ta đi mua mấy bộ quần áo mới. Em mua cho anh áo khoác nhung dài, anh vóc dáng cao, mặc áo khoác khẳng định anh tuấn soái......Kỳ thật ngươi gương mặt này, cũng rất có đẳng cấp.”
Lục Tử Khiêm bị cô chọc cười, mặt anh bị Hướng Vãn Vãn véo đủ hình dạng.
“Xem này, cái áo sơmi đen cũng rất tốt ……” Hướng Vãn Vãn nhìn anh mặc áo sơmi đen, không biết nghĩ tới cái gì, mặt có chút ửng đỏ.
Không chỉ có cô, bên cạnh nhân viên bán hàng cũng nhìn Lục Tử Khiêm, mặt cũng đỏ hồng.
Không thể không nói, Lục Tử Khiêm dáng người thật tốt, anh mặc áo sơmi, cả người gợi cảm đến không thể tưởng tượng, quả thực soái để cho chân người ta mềm nhũn.
Lục Tử Khiêm giống như không biết mị lực của mình, còn không cần tiền tựa như hướng tới Hướng Vãn Vãn phóng điện, lộ ra một nụ cười hết sức mê người
“Rất đẹp sao?” Anh hỏi
Hướng Vãn Vãn không hề có do dự: “Đẹp đẹp, quả thực là siêu đẹp…… Cái này gói lại cho chúng tôi
“Ai u, đây là ai, hóa ra là Hướng tiểu thư chúng ta!” Hai người đang đi dạo, đối diện có hai người đang đi tới, một nam một nữ, hai người trực tiếp đi đến, xem ra có mục đích.
Hướng Vãn Vãn nhìn về phía cô gái kia, khóe miệng giật một cái, thật đúng là trái đất tròn, kẻ thù càng thấy càng buồn người.
“Là Hoàng Linh Linh à.” Cô không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi.
Hoàng Linh Linh là ai, là bạn học cao trung, cũng là vị ba năm cao trung bị Hướng Vãn Vãn đoạt đi tất cả ánh sáng hoa khôi.
Hoàng Linh Linh nhìn Lục Tử Khiêm bên cạnh Hướng Vãn Vãn, chờ phát hiện dáng dấp anh nhìn anh tuấn mê người, trong mắt thoáng qua một tia ghen ghét, trong lòng quả thực là khó chịu.
“Đây là bạn trai? Như thế nào không giới thiệu một chút?” Hoàng Linh Linh ngữ khí có chút khó chịu hỏi.
Hướng Vãn Vãn, nói: “…… Đây là bạn trai mình, Lục Tử Khiêm.”
Hoàng Linh Linh ý cười nhìn về phía Lục Tử Khiêm, nói: “Hóa ra Lục tiên sinh, tôi kêu Hoàng Linh Linh, rất vui khi quen biết anh.A, đã quên giới thiệu, đây là bạn trai tôi, Vương Tử Thiên, Vương gia nhị thiếu gia, các người hẳn là biết rồi.”
“Tôi không biết.” Hướng Vãn Vãn có thể nói là rất thành thật.
Hoàng Linh Linh miệng tươi cười cứng đờ, lại như vậy, lại như vậy, Hướng Vãn Vãn vì cái gì luôn không theo kịch bản vậy!!!!
“Đã lâu không gặp, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa?” Hoàng Linh Linh lại hỏi.
Hướng Vãn Vãn muốn từ chối, nói: “Này…… Này không tốt lắm đâu.”
“Có cái gì không tốt, bạn học cũ, chẳng lẽ cậu không muốn cho mình mặt mũi sao?” Hoàng Linh Linh hỏi.
Hướng Vãn Vãn: “……”
Lục Tử Khiêm duỗi tay ôm lấy eo Vãn Vãn, mỉm cười nói: “ Xin lỗi Hoàng tiểu thư, tôi cùng Vãn Vãn muốn ăn chưa với nhau, chúng tôi ở bên nhau không bao lâu, muốn một không gian riêng tư, không muốn để cho người khác quấy rầy.”
Hoàng Linh Linh: “……”
Trong lòng cô lại hâm mộ lại ghen ghét, dựa vào cái gì Hướng Vãn Vãn có thể tìm được bạn trai anh tuấn soái khí như vậy?
Hoàng Linh Linh nhìn anh trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ, khẽ cau mày, lấy ánh mắt khiển trách nhìn về phía Hướng Vãn Vãn, nói: “Làm bạn gái…… Vãn Vãn sao cậu để Lục tiên sinh xách nhiều đồ vậy? Cậu chẳng lẽ sẽ không đau lòng sao?”
“Sẽ đau lòng…… Đây là bạn trai mình, đau lòng cũng nên là mình đau lòng, cậu quan tâm làm gì?” Hướng Vãn Vãn nhỏ giọng nói.
Hoàng Linh Linh trừng cô, bị cô chọc tức giận đến không chịu được, Hướng Vãn Vãn nhấp môi, có chút hoảng sợ.
Lục Tử Khiêm cười nói: “Vãn Vãn đau lòng tôi, nhưng tôi càng đau lòng Vãn Vãn hơn…… Tôi đem Vãn Vãn để ở trong tay đều sợ đem cô đụng phải, làm sao để cô ấy xách đồ được?”
Anh nhìn về phía Hướng Vãn Vãn, thâm tình chân thành.
Hướng Vãn Vãn: “……” Cảm thấy có chút ê răng làm sao bây giờ, trước kia như thế nào không biết Lục Tử Khiêm nói chuyện như vậy đâu?
Hoàng Linh Linh bị hai người nhồi thức ăn cho chó,tức giận đến mặt đều đỏ, cô nhìn về phía Lục Tử Khiêm, hỏi: “Lục tiên sinh, không biết anh làm ở đâu?”
Hướng Vãn Vãn không phục, nói: “Có quan hệ gì với cậu? Chúng ta rất thân sao?”
Hướng Vãn Vãn một mở miệng, lại làm Hoàng Linh Linh cảm thấy, Lục Tử Khiêm kẻ nghèo hèn, lập tức liền có chút mặt mày hớn hở.
“Ai, tục ngữ nói, phu thê bần tiện, Vãn Vãn, cậu phải biết rằng, nhìn đẹp, không thể làm cơm ăn.” Cô ra dáng ra hình nói, nhìn Hướng Vãn Vãn, mang theo vài phần cao cao
tại thượng.
Hướng Vãn Vãn có chút tức giận, cô đứng ở trước Lục Tử Khiêm, căm tức nhìn Hoàng Linh Linh, nói: “Chỉ có ngươi kẻ nghèo hèn như vậy, mới có thể để ý người khác có tiền hay không có tiền. Tôi nói cho cậu, tôi Hướng Vãn Vãn đời này liền chưa từng thiếu tiền, tôi có được tài sản riêng, đập cũng có thể đập chết ngươi. Ngươi hiện tại dưới chân dẫm lên miếng đất này, đây chính là do nhà ta mở, từ đâu tới diệu võ dương oai với tôi?"
Bọn họ đang đứng trên đất Hướng Vãn Vãn gia?
Hoàng Linh Linh có chút khó có thể tiếp thu, nhưng vào lúc này, ở bên cạnh cô bạn trai Vương Tử Thiên nhìn Lục Tử Khiêm, có chút do dự nói: “Anh là... Anh là...... Lục tổng?”
“Lục tổng?” Hoàng Linh Linh trừng lớn đôi mắt.
Lục Tử Khiêm mỉm cười hướng tới Vương Tử Thiên vươn tay đi, nói: “Trước hai ngày tôi cùng lệnh tôn gặp mặt qua, lệnh tôn còn nhắc tới vương thiếu gia.”
Tư thái rất tự nhiên, tự nhiên nhưng có một loại khí thế cao cao tại thượng, nhưng lại không cho người cảm thấy khó chịu, thậm chí có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Vương Tử Thiên hiện tại liền có loại cảm giác này, theo bản năng vươn tay đi cầm tay anh
Lục Tử Khiêm cười nói: “Tôi cùng Vãn Vãn còn có chút đồ còn chưa mua, cũng không cùng Vương thiếu gia trò chuyện nhiều ……”
Vương Tử Thiên vội nói: “Ngài vội, ngài vội.”
Chờ hai người rời đi, Hoàng Linh Linh còn có chút thất hồn lạc phách, lẩm bẩm thì thầm: “Sao có thể?”
*
Lục Tử Khiêm nhịn không được đi nhìn về phía Vãn Vãn, nhìn biểu tình của cô bình thường, nhịn không được nói: “Vãn Vãn, em không có gì muốn nói với anh?"
“ Muốn nói cái gì?” Hướng Vãn Vãn thần sắc không chút để ý.
Dáng vẻ không có gì phát sinh, càng làm cho trong lòng Lục Tử Khiêm càng lo sợ, anh cầm tay cô, " Vãn Vãn, anh biết, anh không nên lừa gạt em... em có thể giận anh, đánh anh, mắng anh cũng được, nhưng đừng có tức giận để trong lòng."
Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn anh, vốn dĩ tâm tình có hơi buồn bực nhìn anh xoắn xít lo lắng, ngược lại không nhịn không được cười, cô nói: “ Thật ra ban đầu có chút tức giận, em ghét nhất người khác gạt em. Nhưng, từ lần trước em cắt móng tay bị chảy máu, nhìn anh lo lắng cho em như vậy, em đang suy nghĩ, coi như anh lừa em, em cũng sẽ lựa chọn tha thứ cho anh."
Bởi vì ở kia một khắc, cô biết, đời này, khả năng rất khó lại tìm được một người để ý mình như vậy. Mặt khác có thể ngụy trang, nhưng anh khẩn trương vì cô, sẽ không làm bộ.
“Cho nên, lúc này đây em tha thứ cho anh……” Cô mi mắt cong cong nhìn anh, “Nhưng là, chỉ có lần này, cho nên anh nói một chút đi, anh còn có chuyện gì lừa gạt em "
Lục Tử Khiêm ôm cô, nói: “Vãn Vãn, em thật tốt…… Kỳ thật còn có một việc, chúng ta khi còn nhỏ gặp nhau rồi, hơn nữa, cha mẹ chúng ta đã đính hôn cho anh với em rồi……”
“Thiệt hay giả?”
“Đương nhiên là sự thật, khi đó em mới lớn một chút, nho nhỏ lùn lùn, mặc váy công chúa hồng nhạt, tựa như thiên sứ ……”
“Anh nói tốt như vậy nghe cũng không được, trở về quỳ bàn phím nửa tiếng……”
……
Hướng gia, tám ông anh em nhà Hướng gia nhìn tài liệu về Lục Tử Khiêm, anh cả Hướng gia hừ một tiếng, nói: “Vãn Vãn ghét nhất người khác lừa nó, ta xem gia hỏa này, làm thế nào để xin Vãn Vãn!”
Toàn văn, xong!
********************
1: Hoàn rồi, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây.
2: Mình biết mình edit bộ này rất tệ, cái kết thì cụt, bản thân mình edit chưa hay, nhưng đâm lao theo lao, con mình mà dù nó không tốt vẫn phải thương chứ, hihi, cảm ơn các bạn rất nhiều.
3: Mình sẽ cố gắng hơn ở bộ truyện sau, mong mn ủng hộ ạ <3
4: Bộ mới mình tên " Ngoan, đừng náo loạn " mn ủng hộ nha.
5: Cảm ơn <3