Hắc Vỹ ơi là Hắc Vỹ, hôm nay ta sẽ chiếm lấy ngôi vị thần chết của ngươi. Hắc Vũ cười dã tâm, trong ánh mắt tăng lên sự đắc thắng cùng tự mãn. Nghĩ tới cảm giác hắn sắp được gặp cô gái ấy, được nghe cô ấy nói chuyện, được nhìn thấy cô ấy cười, được chăm sóc cô ấy, hắn vui sướng đến mức nào. Đợi ngàn năm, từ thế hệ này sang thế hệ nọ trong tình yêu vô vọng khiến hắn khát khao sức mạnh nhằm đạt được mục đích.
Nói cho cùng tình yêu như con dao hai lưỡi, nó khiến người ta đắm chìm trong hạnh phúc được thì cũng làm cho người ta mất hết lý trí trở thành người thủ đoạn không chừng. Không thể trách được. Con tim nó không chịu quy phục lí trí mà lí trí phải quy phục con tim.
Hắc Vỹ bên trong trong lồng ám khí, ngài rất bình tĩnh tìm cách giải trừ, tuy dùng mọi cách nhưng vẫn không được. Có thể thấy ma trận này Hắc Vũ chuẩn bị rất kĩ để tiếp đãi ngài.
Âm khí bắt đầu liên kết tạo ra miệng hút hút lấy sức ma pháp bậc cao của ngài. Ban đầu ngài chống cự, nhưng không được, ma trận quá mạnh, quá chặt chẽ, không lỗ hỏng.
Lúc này Hắc Vỹ chợt nhớ đến câu 'âm dương dung hòa'. Đúng vậy có tà thì sẽ có dương. Ngài ngồi xuống, vận dụng từng công lực trong ma pháp, giải phóng hết tất cả dương khí ra ngoài.
Dương khí gặp âm khí tất quả một là tương khắc, hai là dung hòa nhưng tất cả đều phá giải được ma trận này.
Hắc Vũ không thể ngờ em trai mình có thể phá nhanh như vậy trong khi hắn chưa ra tay hút lấy một chút ma lực nào.
"Rầm" sức mạnh tạo ra lực ép không khí mạnh chưa bao giờ có. Các lớp đất đá rung chuyển, lớp lớp bụi cuốn theo làn gió tạo nên lốc xoáy trên không. Sức mạnh càn quét quả thật quá khủng khiếp.
Khi sức ép không khí tản ra mọi người trong tòa lâu đài ngay thời điểm đó chắn chắc trực tiếp sẽ bị nhận một án tử hay ở đây còn gọi là linh hồn bị tiêu tán vĩnh viễn không thể siêu thoát. Chỉ trừ một người đó là Hắc Vũ.
Sau màn cát bụi, Hắc Vỹ bước nhanh về phía Hắc Vũ với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy. Ngài ra tay rất nhanh tung ma pháp muốn giết Hắc Vũ. " Thuốc".