Không gian ảm đạm, lạnh lẽo bao trùm lên căn phòng. Ngàn người cũng bị hơi lạnh bủa vây mà run rẩy. Có người rời đi, có người ở lại hứng chịu sự căn thẳng của các dây thần kinh nhưng vì tính tò mò nên vẫn bám rễ ở đó.
Im lặng rất lâu, tiếng cười vang lên một hồi dài. Nó đè nặng mọi thứ, khiến con tim người ta không khỏi loạn nhịp vì sợ.
Diễm Lệ đứng cúi gầm mặt nhìn xuống nền gạch sáng bóng, hiện lên khuôn mặt sợ hãi, mắt hỗn loạn, hơi thở đứt quãng, vầng trán ướt mồ hôi, đôi tay nắm lại phía trước mà bấu vào nhau.
Tiếng bước chậm rãi như không có chuyện gì của hắn nhẹ nhàng càng khiến nổi sợ của ả tăng lên.
Ả không biết mình đã nói sai mà phải sợ đến mức cơ thể run lên thế này. Ả chỉ cảnh cáo Ngọc tránh xa hắn thôi mà! Nhưng Ngọc không nghe và vì quá ghen ghét nên ả mới nhờ người phá bộ áo của mình để đổ tội cho Ngọc. Nhưng không một ai có thể biết chuyện này cả, tại sao ả vẫn sợ, vẫn sợ bị Vỹ biết được.
Dứt nụ cười, hắn nói:"Cô dám nói cô ấy như vậy! Cô dám chà đạp cô ấy! Cô dám làm cô ấy khóc!"
"Đã sao chứ .. lỗi là do cô ấy! Anh không thấy lạ sao Ngọc vừa hết vết trên mặt thì Thu Hà có rồi chết. Sở dĩ cô ấy phá em là do e biết bí mật của.."
"Chát!"
Chưa dứt lời một cái tát rát buốt giáng xuống má. Lực là rất lớn khiến ả té xuống nền rồi văng ra xa.
Ả chóng mặt đau đớn sờ lên má, nó rát cảm giác như một vết hằn sâu đau đớn.
Diễm Lệ thất thần không ngờ hắn lại xuống tay mạnh bạo như vây. Không một chút thương hoa tiếc ngọc. Vừa đau vừa dị mặt trước mọi người. Hình ảnh đẹp sang chảnh ả đã dựng lên bấy lâu nay đã bị sụp đổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Và đau lòng hơn trong nhận thức ả biết rằng hắn tát ả vì cô càng khiến ả ngậm cục tức trong người nuôi hận.
Ả khóc lóc nhìn về Hắc Vỹ với vẻ mặt khốn khổ bi thương. Ai nhìn ả cũng thấy
thương sót. Chỉ hắn là không. Một tia chán ghét xẹt qua rồi biến mất để nhường chỗ cho sự lạnh lùng băng giá.
Hắn nhìn ả rồi đưa mắt sang bộ váy vàng óng ánh. Hắn tiến về bộ váy, đưa tay giật mạnh. Chiếc váy vì thế mà phần dây thun bên trong hơi dãn ra. Hắn cầm trên tay đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới xăm xoi rồi ném dưới đất, dùng đôi giày da bóng loáng mà dẫm lên bước qua, đá chân sau về bộ váy, khiến nó văng tới trên mặt Diễm Lệ.
Ả nhìn hành động hắn mà sợ hãi, giây tiếp theo ả bất động, bất lực khi nhìn mình bị sỉ nhục như vậy. Chiếc áo bị dẫm đạp rồi ném về phía mình khác nào hắn như muốn khinh bỉ bố thí ả mà cho đi.
Nước mắt ả bắt đầu chảy ra, ả khóc bất lên:"Sao anh lại...!"
"Đừng tưởng tôi không biết gì!" Hắn nhếch môi tiếp lời, rồi sải chân bước tới, cúi người, nâng cầm cô:"Cái đó hợp đấy! Nhưng phải nhàu nát thì mới hợp với khuôn mặt ngây thơ quỷ quyệt đó".
Diễm Lệ xanh mặt. Chưa có ai dám dẫm đạp lên lòng tự trọng của cô nhiều như vậy. Cô luôn tự tin về nhan sắc sẽ quyến rũ được hắn. Nhưng không đơn giản như ả nghĩ.. hắn vô cảm lạnh lùng tàn khốc, lại sỉ nhục ả trước nhiều người. Ả cúi gầm mặt xuống không dám ngẩn lên vì quá xấu hổ, tủi nhục.
Ngọc! Tao không để yên cho mày được toại nguyên đâu!
Hắn cất bước quay đi. Gần đến cửa, Hắn dừng lại ba giây, nhếch môi nói:"Thành phần nào dám đụng đến Ngọc, thì không yên đâu!" quay nửa người lại, nhìn thẳng vào Diễm Lệ rồi đi ra ngoài, mất dạng sau cánh cửa.
Nhưng hơi lạnh vẫn tỏa ra đâu đây khiến Diễm Lệ rùng mình sợ hãi.
---- Hết Chương 26 ----