Sau thời khắc đi sâu vào lòng người, vỡ òa trong cảm xúc đau buồn
chôn chặt. Một không khí đượm buồn khi cô cũng hoàn thành một bài thuyết trình dài mà sâu lắng đọng lại nhiều dư.
Các ban giám khảo đều vỗ tay cho cái ý tưởng nô đùa trẻ con những lại mang ý nghĩ sâu sắc nhân văn đến thế. Họ khen cô không ngớt lời, họ cũng ủng
hộ cho lớp cô mười ly trà sữa nữa.
Và thế các cô thầy giáo đều tới ủng hộ kéo theo sau là các lớp khác tới mua,
các vị khách ghé tới công viên dạo mua cho bớt khát. Lớp 10a1 bán rất
đắt khách, ai cũng vội vả làm nhanh chóng.
Quá đông khánh nên nước cũng hết nhanh, mọi người đều đi chơi hay ăn uống gì đó.
Cô thì không có hứng nên ngồi tại trại nghịch điện thoại.
Cô mông lung nghĩ tới nó! Nó như một thứ quái dị luôn bao vây lấy cô, nó
luôn âm thầm theo sau cô, nó muốn giết người. Xí nữa là đến hội ngủ,
thật sự cô mong về nhà, nếu cứ ở đây thì mọi chuyện sẽ tồi tệ như thế
nào đây!
Cô mệt mỏi! Muốn tìm một chỗ để tựa vào mà ngủ, một chỗ mang lại cho cô cảm giác an toàn. Một chỗ đem
lại sự ấm áp kì diệu - chỗ đó! Đôi vai rộng khuôn mặt lạnh tựa hóa băng, đôi mắt đỏ ngầu, thốt ra những lời cộc lốc! - hắn!
Suy nghĩ này làm cô hơi ngạc nhiên. Rồi mỉm cười.
Hắn đi vào trên tay cầm ly trà sữa socola vốn cô rất thích, đưa cho cô.
Cô giật mình , mới nghĩ về hắn mà cười hạnh phúc thế kia, giờ hắn lại ở ngay trước mặt không khỏi tim đập nhanh vì hồi hộp.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không uống, nhưng hắn kiên quyết bắt cô cầm, dù sao đây
cũng là món cô thích chứ không phải vì hắn nên chắc sẽ không sao.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai cô một cách vô cùng tự nhiên. Cô
cứng người không biết nên làm gì, một tràn nước ấm như đang chảy trong
tim cô.
Cô đẩy đầu hắn ra, thật sự cô thích sự gần gũi này, nhưng thân tâm cô lại không cho phép.
"Thôi đi, tôi không
thích"
Hắn nhíu cặp mày lại nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng cái thái độ kia. Không nói một lời cứ tiếp tục tựa vào.
Cô rắc rối thật lúc thì ngại ngùng lúc thì xa cách. Thay đổi như chong
chóng khiến hắn không biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Nếu vậy thì sau
này ...
Cô có ghét hắn không?
Có thể bây giờ cô không ghét nhưng biết đâu khi ấy cô biết được sự thật
man rợ kia, thì với tính cách của cô, cô sẽ muốn giết hắn muốn hắn biến
mất.
Lúc đó hắn phải làm sao?
Cô đẩy hắn ra nhiều lần đều thất bại, đôi tay hắn vững chắc ôm lấy hông cô thật chặt không cho cô cơ hội nhích nhích 'phản công'. Cô đành mặc hắn
làm gì thì làm.
"Xin lỗi đã làm phiền!
Còn bán không nhỉ" Hưng đứng bên cạnh quán nhìn cặp đôi trong trại mà
trong lòng dâng lên cảm giác lạ khó tả.
Hưng thoáng nhìn qua Vỹ rồi tập trung lên Ngọc nhìn cô nở nụ cười rạng ngời của một vị soái ca làm siêu lòng bao cô gái.
"Còn một ít" "Hết" cả Ngọc và Vỹ cùng đồng thanh.
Hưng như không để ý tới hắn nhìn Ngọc nói:"Vậy làm cho tôi nhé!" anh hiền hòa nheo mắt cười.
"Hết, cút" hắn trầm giọng lạnh buốt.
Hắn sao vậy rõ ràng là còn cơ mà, tại sao lại khó chịu vậy. Cô vội lên
tiếng :"Kệ anh ta, tôi làm cho" cô đứng lên, thì một bàn tay lớn kéo cô ngược lại vào lòng mà ôm chặt "Có vẻ như lúc trưa tao hơi nhẹ tay thì
phải, phải làm sao cho chân hổ gãy đi thì mới không tới quất rày chứ!"
hắn cười nhếch mép, lời nói đầy hàm ý nhẹ nhàng mà đáng sợ.
---- Hết Chương 39 ----