Rầm... rầm! Xoẹt...
Tiếng sấm đánh lên những hồi mạnh
bạo, kèm theo sét bao trùm vạn vật rẽ ra chiếm bầu trời, chớp mấy cái đã đánh ngã gãy cành cây.
"Sao tao thấy
lạnh quá" Đồng bọn ngồi bên ngoài nhìn nhau hỏi, cả người bắt đầu run
run "tao cũng... thấy vậy. Tự nhiên đang bình thường không biết sao tay
tao tê cứng"
"Này" giọng nói trầm phía sau, không chút cảm xúc vang bên tai xỏ xiên trang sức của bọn bợm chợm mang theo từ tính.
Quay ngoắt ra sau lưng, trợn ngược tròng sợ hãi. Mấy tên bợm chợm không khỏi giật mình có chút run sợ mấy giây.
Mái tóc đỏ hắt lên dưới ngọn đèn rực lên vài sợi tóc bạch kim, cặp mắt máu
cuồng nộ như xuyên thủng màn đêm, đảo mắt qua nhìn xung quanh rồi hướng
về phía mấy tên bợm chợm. Nhếch mép nheo mắt lại. "Người đâu?" Một câu
hỏi nhẹ nhàng nhưng thật chất là mệnh lệnh.
Quanh quẩn xung quanh hắn toát ra khí lạnh chết người khiến đối phương không khỏi cảm thấy yếu vía. Gió đột ngột ập tớ thông qua cử sổ sát đất thổi
bay lớp áo sơ mi đen theo chiều gió nhẹ nhàng làm lộ ra cơ ngực cường
tráng nhìn mê người.
Hắn đã lên đây bằng cách nào? Chỉ có một cánh cửa ra vào thôi nhưng nãy mấy tên bợm chợm
còn say nồng bên rượu vẫn không thấy cánh cửa nhúc nhích cứ tưởng thằng
nhãi ranh còn hôi sữa này sợ cong đuôi rồi. Tên tóc xanh bình tĩnh hênh
hoang đứng lên "Đại ca, người tới rồi" gã nhướng mày nhìn vào mắt hắn,
tỏ vẻ lớn mật.
Từ bên trong phía bàn
ghế hỗn độn gã đại ca bước ra nở nụ cười gian tà. Cơ thể trần lộ ra
những hình xăm cùng đường sẹo ghê người, chắc rằng gã này đã từng chém
giết rất nhiều nên mới có những đường nét để đem ra hăm dọa xuống tinh
thần đối phương.
Nhưng thứ đó sao có thể làm người đàn ông trước mặt run sợ? Nực cười! Vẻ mặt ngang tàng, không
chút chuyển biến, cặp mắt 'máu' luôn hướng về tên đại ca không chớp, khẽ nhíu mày như xem một màn kịch. Chiếc cầm kiên nghị hất lên tôn lên
đường nét sắc sảo không kém phần mê người trên khuôn mặt anh tuấn kia.
"Mày là... Hắc Vỹ?" Giọng khàn đặc vang lên.
Đại Ca im lặng nhìn Hắc Vỹ, cười khinh chờ mong giọng nói sợ sệt run cầm
cập của hắn nhưng Hắc
Vỹ không trả lời. Vẫn đứng đó nhìn hắn bằng thái
độ lạnh không cảm xúc.
"Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!!" Hắn quát to.
"..."
Là Đại Ca lại bị thằng này xỏ mũi, còn gì là thanh danh của gã coi. Gã
thật sự không cho phép. "À mà mày đây cũng nhanh thật?" Đại Ca đi tới
trước mặt Vỹ, vỗ vai:"Sao? Chưa gì đã muốn cô em xinh tươi đó à?" Quay
sang nhìn mấy tên đằng sau rồi cùng bật cười:"Trời, con bé đó ngon cơm
làm sao? Da trắng mịn, thân thể cũng chuẩn ra trò, chỗ êm ái chỗ cưng
cứng rất đúng, mà lại dịch nhiều nữa chứ! Tao ghiền ẻm quá!" Gã quơ tay
vẽ lên không trung những đường cong mềm mại miêu tả thân hình của người
phụ nữ mà trong miệng thì phun ra toàn những lời dâm dục.
Nghe được những lời đó, biểu cảm hắn có chút khó chịu nhưng rồi lại bị hắn
khôn khéo che đi thản nhiên thốt lên:"Vậy sao?" Hắn nhếch mép.
"Đứng yên để tao đánh thì con đàn bà của mày còn có thể thoát, không thì ... " gã bật cười lớn: "Tao sẽ vui đùa với nó xong rồi giết".
"Ai giết ai? Muốn giết là giết được à? Hỏi ý kiến ta chưa?" Hắc Vỹ cười.
"Mày!! Dám dở giọng đó với tao!" Gã cầm gậy sắt phang thẳng vào đầu Vỹ, lực
mạnh đến nỗi gậy sắt bị uốn cong biến dạng. Gã tự tin về độ nhanh và sức manh từ cơ bắp của gã. Trước giờ chưa ai có thể chịu được cú này, chỉ
một đòn tên láo xượt trước mặt sẽ im bặp mà thấy máu của mình chảy đầm
đìa.
Không! Không thể vậy! Cả bọn đàn em cùng tên Đại Ca khiếp sợ, bất giác đôi chân lùi một bước.
---- Hết Chương 49 ----
26/12 mình bắt đầu thì -> 3/1 là kết thúc nhé :))