Một đôi giày thể thao đen hiệu 'Nike' quen thuộc dẫm lên chiếc điện
thoại, sức nặng quá lớn đến nỗi khiến vật dưới chân trở nên nát vụn.
Mảnh sắt cứa qua tay, dòng chất lỏng tươi rói rỉ ra. Cô không cảm thấy đau rát.
Bây giờ, tâm trí cô trống rổng, ngấn nước trong mắt nay vội vả chảy xuống.
Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh giết người nào đáng sợ đến vậy. Nhưng
đáng sợ hơn lại là tên luôn luôn bảo vệ lo lắng cho cô, đem đến cho cô
cảm giác an toàn. Tên đó đã cứu cô, nhưng hắn ... đã giết người bằng một nguồn lực siêu nhiên nào đó.
Hắc Vỹ đau sót nhìn bàn tay đang chảy máu. Ngồi xuống ân cần nắm lấy tay cô. Nhưng cô chán ghét hất ra:" Đừng đụng vào tôi, đồ ghê tởm" cô hét lên.
Khuôn mặt lo lắng biến sắc thành một màn đen, hắn lạnh lùng giằng lấy tay cô, cô không chịu muốn hất ra lại bị bàn tay như gọng sắt xích lại. Hắn đưa tay xoa lên vết thương, phút chốc tay cô lành lặn trắng mịn như ban
đầu.
Cô trợn mắt, nhìn bàn tay rồi chuyển hướng về phía hắn.
Vết trày biến ... biến mất rồi!
Hắn không nói gì cứ nhìn cô.
Mọi học sinh đều ghê sợ khi thấy cảnh đó, lùi ra hai bên càng xa càng tốt.
Họ nghĩ các vết thương từ trước giờ của cô mất tích không một dấu vết
chứng tỏ Vỹ giúp Ngọc chữa. Hai người này có quan hệ không bình thường,
cũng như Vỹ.. Cô có thể quỷ! Chỉ là quỷ mới có thể làm từng tên đàn ông
xung quanh cô chết một cách đầy bí hiểm.
" QUỶ!!" Tên con trai đeo kính sợ mất mật, da dẻ trắng bệt, ré lên rồi
chạy nhanh ra khỏi trường. Nhưng chưa bước ra khỏi đại sảnh lớn đã bị
nguồn lực lạ nâng bốc lên kéo ngược về phía sau. Hắn nhếch mép khinh một tiếng. Đứng lên dáng người cao, một sức mạnh ghê gớm như bao trùm cơ
thể hắn. Bờ môi cong mở lời:"Ngươi dám so sánh ta với bọn hạ đẳng đó
sao?" Hất khuôn mặt, nghiêng đầu qua một bên hắn tiếp:"Bọn nó chưa bằng
cọng lông của con chó ta nữa là."
Vẻ mặt bình thản, bông đùa, nào ngờ chứa biết bao sự nguy hiểm.
Một khắc này tên con trai đeo kính đó được sống mà run sợ. Không biết một khắc sau còn có thể toàn vẹn thân xác hay không?!
"Ta là người trông coi, quyết định sự tồn vong của sinh vật.
Quỷ chỉ là bọn nhỏ nhoi thôi.... haiz~~ để xem có thể dùng từ ngữ như thế nào để các
người hiểu rõ về ta hơn nhỉ?" Cặp mắt nheo lại gian tà, đưa tay gần
khuôn mặt non nớt lo sợ. Tên học sinh tưởng hắn bẻ đầu mình, nên co rúm
lại, cắn môi. Hắn quá hiểu hành động này của loài người nên tay hắn
ngưng lại:"Bình tĩnh nào" rồi nhẹ nhàng tháo chiếc kính xuống giơ lên
không trung xăm xoi. Tên học sinh vừa thoát khỏi cái chết trong gan tất
nên thở phì phò mà vui mừng.
Đám học sinh phía sau tưởng sẽ xảy ra chuyện nên nhắm mắt nhíu mày, không ngờ hắn
lại thốt lên câu nói đó, nhưng biết đâu hàm chứa còn nguy hiểm hơn bội
phần.
Ai cũng muốn rời khỏi nơi này ngay
lập tức nhưng lại sợ sẽ bị tóm lại rồi treo lơ lửng trên không. Từng
giây trôi qua mạng sống treo lủng lẳng trên sợi chỉ mỏng, sơ xảy một cái chết không được đẹp đâu.
Được mấy phút sau, hắn bẻ gãy cặp kính, bờ môi khẽ cong lên:"A.. ta biết rồi! Các người nên gọi ta là ... Thần Chết"
Thần Chết!!!!
Bầu trời bỗng từ đen nghịt, được làn sương bao bọc, chuyển thành màu đỏ tươi, gió lạnh buốt thổi từng đợt thấu xương thấu thịt.
Thần Chết! Ngọc hoảng sợ, đôi vai nhỏ run lên, trong đầu có ý nghĩ có chạy
trốn. Cô từ từ nhích nhẹ nhàng cơ thể ra phía sau, một chút, một chút,
một chút.. lẳng lặng để làm sao hắn không để ý.
Mọi sự việc diễn ra quá sức đối với cô rồi. Lúc hắn ân cần, đôi chút lạnh
lùng nhưng không nguy hiểm tàn độc, còn giờ cái sự thân thiện bày ra kia lại rất đáng sợ.
Tất cả chỉ là mơ thôi đúng không! Nếu thật hãy cho cô tỉnh lại đi, cô không muốn mắc kẹt tại nơi này cùng với hắn - Thần Chết.