Không phân biệt lối hướng, cô cứ đâm đầu về phía trước.
Nơi
này thật lạnh lẽo và rùng rợn, hành lang vắng bóng, ánh sáng vàng từ
ngọn nến được đặt trên cán thủy tinh treo trên trần, lâu lâu khẽ đung
đưa qua lại. Hai bên hành lanh, hoa hồng đỏ xen kẽ hoa hồng đen trở nên
bắt mắt, quyến rũ, không kém phần hắc ám.
Cô chạy mãi, với đôi
chân trần dẫm lên tấm trải đường bằng nhung đỏ, vì chất liệu êm ái nên
chân cô không đau mỏi. Cứ thế, chạy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nơi
này, lâu đài quá rộng lớn. Một người mới tới như cô làm sao mà biết
đường để thoát đây.
Cô đến trước một sảnh lớn nhiều ngã rẽ, ngã
nào ngã nấy nhìn có vẻ xa và dài, đặc biệt rất giống nhau. Lòng cô hoang mang vô cùng.
Cô biết mình đang ở cái nơi mà mọi người thường
gọi với cái tên 'thế giới bên kia', cũng biết mình đang ở trong một tòa
lâu đài nguy nga, rộng lớn của gã thần chết giàu có lạnh lùng, và sắp
tới đây hôn lễ giữa hắn và cô. Cô không muốn vậy!! Cô phải nghĩ cách.
Ngặc nỗi con đường về lại thế giới của cô có vẻ xa vời quá. Quyết tâm là thế nhưng cô không thể nào không suy nghĩ 'nếu trốn ra ngoài thành công thì liệu địa ngục này có lối ra không? Hay chỉ có hắn mới làm được?'
Sơ!! Con phải làm sao đây?
"Leng keng! Leng keng!" Chuông trầm vang ở đâu đó đánh lên mấy hồi dài, rung
chuyển tâm trí, tiếp theo là hàng loạt tiếng nhạc vui mừng nhưng với
giọng hát trong veo không trọng lực dễ khiến người nghe sởn gai óc.
Liều mình cô chạy thẳng vào ngã rẽ phía tay trái, nơi cánh cửa viết những dòng chữ cùng hình thù kì lạ mà cô không hiểu.
Bước xuyên qua, một màu tím đậm chiếu sáng, khác hẳn với khung cảnh cô ở đại sảnh nhìn vào.
Ở đây thật lạnh, khoát trên mình chiếc váy dày tới đâu vẫn cảm thấy lạnh. Đôi má hồng trắng bạch, đôi tay co ôm trước bụng.
Phía trước một màn tối tăm.
...
"Á...." cô ngã xuống sàn đá, chân va vào vật nhọn nơi nào làm nó rỉ máu.
Từ đằng xa ngọn lửa phát sáng bay lơ lửng chập chờn tới gần cô.
Chúng hí lên những tiếng rùng rợn kêu gọi đồng bọn. Một con mắt sát mặt cô,
chúng nóng bỏng vờn quanh cô. Trên thân mình chúng bỗng tách ra xuất
hiện những chiếc răng bén nhọn, chúng đang thèm lắm cái nguồn sinh khí
trên người cô.
Cô hoảng sợ, quơ tay chân loạn xạ, nhưng sức nóng
lại khiến cô bỏng
rát. Chúng không đi bớt, lại còn gia tăng số lượng
nhiều hơn. Biết nơi này đáng sợ đến vậy cô đã không chạy loạn lên rồi.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận.
"Grừm" bọn lửa ma chơi vây kín người
cô, nay vì một tiếng động, trở nên biến màu, mất đi ánh lửa tự nhiên,
chúng hóa xanh dương bay đi mất.
Bọn chúng sợ? Sợ gì?
Trong không gian vang vọng, tiếng âm thanh thanh nhẹ bẫng:"Ngọc! Ngọc!!"
Mất mấy giây định thần, cô đảo mắt, cố tìm ra nguồn phát ra giọng nói kia. Nó .. rất quen. Nhưng không rõ, chất giọng đó.
Nó đang gọi tên cô? Nó đang nhắc cô chuyện gì? Hồn ma?
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đằng sau bao lấy thân hình cô mà bế lên.
Cảm thấy mất trọng lực cô mạnh tay đánh loạn xạ. Hồn ma đang bắt cô đi ư? Ở đây toàn thứ đáng sợ. Hắn đâu rồi? Đưa cô ra khỏi chỗ này đi. Nước mắt
cô rơi. Quá sợ hãi, tâm trí cô lại xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của hắn mà không phải ai khác.
"Xin lỗi, đã làm nàng hoảng sợ. Nhưng chuẩn bị đến giờ tốt rồi không nên bỏ lỡ". Bên tai vang lên âm thanh rắn rõi mạnh mẽ.
Đôi mắt nhắm tịt, từ từ mở lên. Không phải hắn. Là một chàng trai tuấn tú
lạ mặt với mái tóc đen dài ngang lưng được buộc gọn gàng phía sau. Bộ
vest lịch lãm, khuôn mặt hiền hòa, chiếc mũi cao cương nghị, đặc biệt
nhất là đôi mắt biết cười.
Anh đưa cô ra ngoài. Thoát khỏi nơi đen tối đó. Hướng tới một căn phòng lớn với cách trang trí trang nhã, nổi
bật nền chủ đạo là màu trắng. Ở đây mọi thứ, mọi đồ vật đều màu trắng,
đem lại một sự thuần khiết nhẹ nhàng như chính bản thân cô gái đang nước mắt đỏ hoe cạn dần trên đôi mi. Màu này khiến tâm tình cô đỡ hơn. Nhưng cô nào hay biết, những giây phút hiếm hoi yên bình này sẽ không còn
nhiều