Diệp Ninh Ninh ngỡ ngàng, tại sao hắn ta lại biết được chứ.
Rõ ràng kế hoạch này chỉ một mình ả biết được cơ mà.
Chả là lúc nãy, khi khi nhìn thấy Vĩ Phàm với Dương Nghi đi vào, dù biết cô không có tình cảm gì với hắn nhưng nhìn bọn họ rất xứng đôi vừa lứa khiến cho cô ta nảy sinh lòng ghen tị.
Dù Dương Nghi có nói sẽ giúp cô ta nhưng ai biết chắc được cô có thật tâm giúp đỡ không hay chỉ là cái cớ để khiến cho Diệp Ninh Ninh tin tưởng.
Vì vậy ả đã nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, cô ta đã lén bỏ xuân dược vào trong ly và nhờ nhân viên rằng cô để tạm ly rượu này ở đây , không được cho ai động vào ly này trừ cô ta và Vĩ Phàm.
Hành động này của cô ta đã làm cho phục vụ khó hiểu, Diệp Ninh Ninh biết vậy nên đã dùng một khoảng tiền nho nhỏ để khóa miệng lại nên anh ta cũng ngoan ngoãn làm theo mà không hề nói gì.
Cô ta tự mãn cho rằng không cần Dương Nghi giúp thì chủ tịch vẫn thuộc về ả.
Cứ đợi đến khi gạo nấu thành cơm với Vĩ Phàm rồi thì hắn sẽ chịu tránh nghiệm với ả mà thôi.
Nếu hắn không chịu trách nghiệm ư, không sao vì ả đã có chuẩn bị sẵn để ghi lại chứng cứ rồi.Cứ đợi đến khi tin tức được truyền ra ngoài thử hỏi xem anh sẽ phải đối mặt như thế nào.
Cứ tưởng kế hoạch lần này hoàn mĩ vậy mà hắn ta lại biết được làm cho Diệp Ninh Ninh vô cùng hoang mang.
Hay là phục vụ đã bán đứng cô ta, cứ tưởng tiền bạc sẽ bịt miệng được thế nhưng lại không phải vậy sao.
- Chủ...tịch...tôi không hiểu ngài đang nói gì.
Có tật thì giật mình quả là không sai, ít ra cô ta phải biết diễn sao cho hợp lý chứ.
Lắp ba lắp bắt như vậy khác nào đang tự tố cáo chính mình.
- Không hiểu sao, khôn hồn ngày mai lên phòng gặp tôi trình bày rõ sự việc.
Nếu không tôi không ngại vạch trần cô ở đây trước mặt các khách quan đâu.
Khuôn mặt của Diệp Ninh Ninh bất giác tái mét lại, cô ta cố gắng nở một nụ cười gượng gạo rồi bỏ đi.
- Hả..a tôi nhớ tôi còn có việc, xin phép chủ tịch cho tôi về trước.
Vĩ Phàm không nói gì mà quay người đi lại đến chỗ cô gái nhỏ của anh đang bị mọi người làm phiền.
- Ngài muốn làm quen với tôi sao ?
Dương Nghi đáp lời.
Gì đây chứ, hết bị mấy nữ nhân viên bàn tán giờ lại đến mấy vị chủ tịch làm quen là sao.
- Đúng vậy, đây là danh thiếp của tôi.
Tôi thật không ngờ Cố tổng lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy.
Nếu cô không phiền thì có thể liên hệ với tôi nhé.
- Các người đang làm gì vậy.
Giọng của Cố Vĩ Phàm vang lên làm cho cô và mấy vị khách giật mình.
- A chào Cố tổng, tôi chỉ là đang muốn làm quen với em gái ngài thôi không biết có được không nhỉ ?
Hai chữ "em gái " thốt lên làm cho hắn không khỏi nực cười.
Cô rõ ràng là vợ của anh mà bị đổi sang làm em gái từ bao giờ vậy.
Lúc này hắn chỉ hận không đập vô mặt của mấy người về tờ giấy đăng kí kết hôn của bọn họ.
- Dĩ nhiên là không được, tôi xin phép dẫn "em gái" của mình về trước.
- Hả, ơ từ từ đã....
Cô ngơ ngác với hành động của hắn, Vĩ Phàm kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của không biết bao nhiêu con người.
- Ây chào cậu, xin lỗi tôi đến muộn