Vậy sao ?
Hắn ta lên tiếng.
Không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, cô kéo Diệp Ninh Ninh ra ngoài rồi đáp lời :
- Chào nhé, tôi đi đây.
- Khoan đã...
Cố Vĩ Phàm định nói thêm điều gì đó nhưng bóng dáng cô đã khuất sau cánh cửa rồi biến mất từ bao giờ.
- Này Dương Nghi, từ từ thôi...
Diệp Ninh Ninh bị cô lôi ra ngoài.
Dương Nghi thì bước nhanh chân về phía trước, còn cô ta đi theo sau bị kéo đến lỗi mất thăng bằng.
- May mà tôi đến kịp lúc nếu không tôi e mạng nhỏ của cô sẽ không giữ được.
Bỗng chốc Dương Nghi dừng lại, đồng thời cũng buông tay cô ta.
- Cô kéo tôi cũng mạnh tay thật đó, mà cảm ơn đã đến giúp tôi.
Ninh Ninh vừa nói đồng thời xoa xoa cánh tay đang hơi ửng đỏ.
Có vẻ như làn da của cô ta rất nhẹ cảm, chỉ dùng một ít sức lực mà làm cho cánh tay hiện lên dấu vết.
- Không có gì, tôi đã bảo cô hãy nghe tôi cơ mà.
Dương Nghi tôi nói là sẽ làm, đã hứa giúp ai thì sẽ giúp người đó bằng mọi giá.
Cô cũng biết tôi chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông đó càng nhanh càng tốt thôi đúng chứ ?
Ánh mắt của cô nhìn ả có phần trách mắng, có vẻ như Dương Nghi đã dần dần khiến cho cô ta tin tưởng và không hoài nghi về việc cô sẽ thất hứa.
- Tôi biết rồi, nếu cô đã hứa thì tôi mong cô sẽ thực hiện.
Có một điều tôi thắc mắc, tôi thấy ông chủ rất tốt với cô mà.
Quan tâm cưng chiều cô là vậy mà một chút tình cảm với ngài ấy cô cũng không có sao ?
Quan tâm, cưng chiều sao ? Những điều này càng khiến cô cảm thấy thừa thãi.
Cô coi hắn như người anh trai mẫu mực, thật không ngờ hắn lại bắt ép cô phải lấy hắn.
Đừng nói là một chút tình cảm cũng không có mà cả đời này cô sẽ không bao giờ yêu hắn ta.
- Đúng, tôi chẳng có một chút tình cảm nào với hắn ta cả.
Đáng lẽ nếu hắn không xuất hiện thì có lẽ tôi và Hạo Minh đã hạnh phúc bên nhau rồi...
Không nói thì không sao, càng nói cô lại cảm thấy căm ghét Vĩ Phàm thêm bội phần.
- Thôi được rồi không nói về chuyện này nữa, nếu cô đi mua sắm thì cứ đi đi.
Tôi đang mệt nên có lẽ sẽ về nhà và xin nghỉ.
Cảm ơn cô đã giúp tôi nhé.
Tôi đi đây.
- Tạm biệt.
Tại đường phố tấp lập người qua lại, một cô gái đang thong dong đi bộ trên vỉa hè.
Tuy trợ lý Lâm có bảo sẽ đưa cô về nhưng cô đã từ chối.
Cậu ta vừa phải về nhà lấy tại liệu hộ Vĩ Phàm giờ còn bắt trở cô về thì có hơi tội.
Cô cũng chả muốn bắt taxi làm gì.
Căn biệt thự cũng cách nơi đây cũng không quá xa cho nên có thể thong thả đi bộ về nhà.
Nhưng nghĩ lại nếu Vĩ Phàm khi biết được cô không mua sắm gì mà đây chỉ là cái cớ đã cứu Diệp Ninh Ninh thì sẽ thế nào đây, cho nên cô đành phải ghé vào trung tâm mua sắm một