Mà người kia có vẻ không để ý người vô tình dẫm phải chân mình là ai, cứ vậy mà trả lời rồi lại chọn tiếp túi dâu tây của mình.
Có vẻ người đó đang phân vân khi chọn thì phải, ánh mắt cứ nhìn tay mình rồi lại nâng lên nâng xuống hai túi dâu đỏ mọng.
- Diệu Anh, con sao thế?
Cẩm Lan thấy con dâu của mình cứ nhìn về một hướng mà không rời mắt, từ nãy tới giờ bà không để ý mà chỉ đang lựa thêm mấy hoa quả mà bỏ thêm vào giỏ.
Không biết có cái gì khiến Diệu Anh chăm chú như vậy, bà tò mò nên cũng nhìn theo.
Ở đây có nhiều người như vậy, nhưng có một người khiến Cẩm Lan chú ý tới đó là một cô gái đứng cùng hai người với một khoảng cách gần.
Cô gái này có chút gì đó quen thuộc thì phải, hình như là gặp ở đâu đó rồi mà bà không nhớ ra.
Hình như là cái người mà con trai bà dẫn về ra mắt khi chưa yêu Tô Diệu Anh.
À đúng rồi, bà đã nhớ ra, khi đó Dịch Hạo Minh dẫn cô gái này về nhà để ra mắt hai vợ chồng nhà bà.
Lúc đó thấy cô nhìn rất quê mùa, đi ra mắt nhà bạn trai thế mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần bò, tóc được buông xõa tự nhiên.
Có vẻ xinh xắn và năng động đấy nhưng ông bà không thích, qua cách ăn mặc có thể đoán người này chắc chắn gia cảnh người này rất bình thường rồi.
Quả nhiên đoán không sai, khi hỏi đến gia cảnh thì hóa ra cô chỉ là con của một người bán hoa bình thường ở thị trấn.
Sau ngày hôm đó ông bà bắt Hạo Minh phải chia tay, dù có nài xin thế nào cũng không nghe, đường đường là con trai của Dịch thị gia thế giàu có mà đi cưới người có gia cảnh bình thường thế này khi người ta nhìn vào sẽ ra sao.
Thậm chí bà không ngần ngại mà gặp trực tiếp cô khi thấy hai đứa đó vẫn còn qua lại với nhau, bà nói thẳng là cô không xứng đáng bước vào gia đình này, một đưa quê mùa không như thế không bao giờ cưới con trai bà được.
Cũng kể từ đó Cẩm Lan cũng không gặp cô gái đó nữa, chắc là hai đứa nó bị bà nói xong chia tay luôn rồi.
Tuy là lâu rồi không gặp nhưng bà vẫn còn thoáng nhớ hình ảnh người này, tuy gia cảnh nghèo nhưng nhan sắc thì không chê vào đâu được, mà đẹp người mà gia cảnh không có thì cũng chả nói làm gì.
Khi người kia định đi, Tô Diệu Anh bỗng lên tiếng:
- Dương Nghi, cô đứng lại đó.
Tô Diệu Anh nói như vậy làm cắt ngang những suy nghĩ của bà.
À mà hình cái cô gái ngày xưa cũng tên là Dương Nghi hay sao ấy nhỉ, mà ngày xưa cô quê mùa như vậy mà lâu không gặp sao nhìn khác như thế.
Bộ váy cô đang mặc trên người nhìn có vẻ là hàng hiệu và khá đắt tiền cả kể cái túi xách kia, tại bà cũng hay mua sắm nên cũng hay để ý giá cả của từng bộ đồ.
Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng có vẻ sắc xảo hơn trước.
Nghe thấy tiếng ai đang gọi mình, Dương Nghi cũng quay lại.
Cô cũng ngỡ ngàng vì gặp hai người này ở đây, thấy bọn họ là trong lòng