Sáng hôm sau
Hôm nay mọi nhân viên của công ty đang vội vàng chuẩn bị xếp hàng ngay ngắn ở hành lang.
Cô mới đến chả hiểu chuyện gì nữa,tò mò quá cô bèn hỏi người bên cạnh
- Mọi người sao phải phải xếp hàng như vậy thế?
Cô ấy bèn ngớ người,chắc đây là nhân viên mới không hiểu lễ nghi rồi
- Thì là xếp hàng chào chủ tịch đó,cô không biết sao?
À ra là vậy làn cô tưởng chuyện gì
- Đúng,tôi là nhân viên mới!
Cô nhân viên định nói gì thêm nữa nhưng chợt chiếc xe màu đen sang trọng từ từ đi đến liền vội vàng nói
- Được rồi,kìa chủ tịch tới rồi nhanh xếp hàng đi.
Bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía hành lang, bước xuống xe chính là dáng vẻ oai nghiêm mang gương mặt yêu nhiệt khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt.
Khí chất tỏa ra từ người hắn khiến người khác phải hoảng sợ đang thong dong đi đến.
Tất cả các nhân viên đều cúi đầu,khi đi đến chỗ cô bỗng hắn dừng lại nhìn về cô
- Cô!Tý nữa lên phòng tôi.
Tôi có việc cần nói với cô!
Tay hắn chỉ về phía Dương Nghi, trời ạ hắn làm cho bao nhiêu ánh mắt lại đổ dồn hết về phía cô thế này đúng là tên khốn chết tiệt.
Nhưng phận làm tôi chỉ biết nghe theo
- Hả? Tôi sao? À dạ vâng tý tôi sẽ lên !
Hắn cong môi cười nhẹ rồi lại thong dong đi tiếp.
Để lại cho cô bao tiếng xì xào to nhỏ, đúng là tức thật mà
Văn phòng chủ tịch
Cô hơi thấp thỏm lo âu, ngày thứ hai làm việc ở đây thế mà nguyên bị lên phòng chủ tịch.
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?
*Cốc cốc cốc
- Vào đi!
Lại là tiếng nói quen thuộc vừa nãy,cô hít một hơi rồi mở cửa bước vào.
Ở khung cửa sổ,Vĩ Phàm đang thong dong đút tay túi quần nhìn ra phía bên ngoài, chẳng cần quay mặt lại cũng biết là ai đi tới.
Cô thấy hắn im lặng bèn mở lời
- Anh tìm em có việc sao? Anh cho em xin lỗi chuyện hôm qua được không? Em nhất thời hồ đồ đã tát anh,thật sự cho em xin lỗi ạ
Đúng vậy,cả đêm qua cô suy nghĩ mãi về hành động của cô nhất thời đã kích động mà tát anh.
Suy cho cùng chắc tại anh nhất thời vui mừng quá nên hành động như vậy.
Xa cách nhau nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ hình bóng của cô,còn cô chẳng nhớ gì cả đến khi được anh nhắc lại.
Cô luôn trằn trọc không biết làm sao để gặp anh nhưng anh là người chủ động mời cô như vậy nên cô phải tận dụng mà nói lời "xin lỗi"
Hắn quay đầu lại,nhìn thấy cô rụt rè mà cúi đầu như vậy làm hắn có chút buồn cười.
Nhanh chóng đi lại chỗ cô mà mỉm cười ôn nhu
- Em cúi đầu như vậy làm gì chứ,tôi không trách em đâu.
Thấy hắn nói vậy cô cũng thở phào mà ngẩng mặt lên, ánh mắt va vào nhau làm cô có chút ngượng
- Mà anh gọi em lên đây có việc gì không?
Đang mải ngắm cô chợt bị câu nói của cô làm tỉnh lại.
Hắn liền ho nhẹ đáp lại.
- À,em ra ghế sô-pha ngồi đi rồi chúng ta nói chuyện
Cô ngật đầu làm theo lại ghế ngồi,còn hắn trở lại chiếc ghế của mình.
Tình huống này là sao nhỉ?
- Cũng không có gì,chỉ là anh tò mò muốn biết cuộc sống của em hiện tại ra sao mà thôi.
Có thể kể cho anh nghe được chứ?
Hơ hơ gọi cô lên đây chỉ hỏi vậy thôi sao,làm cô hồi hộp tưởng chuyện gì to tát lắm,cô mỉm cười trả lời.
- Ừm cuộc sống của em hiện tại cũng ổn,chỉ là vất vả cho mẹ em thôi.
Từ khi ba mất mẹ một mình nuôi chị