Ngày trôi qua, trời trong nắng ấm, Đồ Thành vẫn ngày ngày rèn luyện thân thể cùng phá án, Uông Tư Niên không đi tám chuyện thì nằm nghiêng nằm ngả trên ghế sa lông câu được câu không nghiên cứu kịch bản.
Sau chuyến đi tới viện mồ côi, hắn cảm thấy rõ ràng giữa mình và Đồ Thành đã sản sinh ra một loại phản ứng hóa học nào đó, kiểu axit với bazơ sau khi phản ứng thì trung hòa, thực sự như cả hai sau một đêm đã cùng nhau thay đổi. Loại biến hóa này có thể kiểm tra cũng có thể nhìn thấy nhưng lại rất khó để giải thích rõ ràng.(*)
Hôm nay cũng là ngày dì giúp việc đến nhà quét tước. Dì cầm đồ lau sàn lúc ẩn lúc hiện trước mắt, Uông Tư Niên mở to mắt, bỗng nhiên dừng mắt ở đồng hồ trên cổ tay dì.
"Cái này từ đâu mà có?" Hắn tóm lấy cổ tay dì giúp việc, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay hồng vàng, "Bác trộm sao?"
"Không phải trộm, là Đồ tiên sinh đưa cho tôi!"
"Không thể! Đây là của tôi tặng cho anh ấy mà!"
Giọng của Uông Tư Niên thô khàn, lúc rống lên thì càng khó nghe, Đồ Thành bị tiếng la hét dẫn ra ngoài phòng khách.
Vừa thấy Đồ Thành thì càng dùng sức nói to: "Bác ấy lén lấy đồng hồ đeo tay của anh!"
Đồ Thành khẽ khom người trước dì giúp việc, nói rằng ở đây không có chuyện của dì.
Dì giúp việc lau nước mắt chạy ra ngoài.
"Vì sao không phải chuyện của bác ấy?" Người cũng đã đi, Uông Tư Niên ngồi lại về ghế sa lông, thấy ánh mắt kỳ quái Đồ Thành dành cho mình bèn thở hổn hển biện giải, "Đừng có nhìn tôi như thế! Không phải tôi không tôn trọng dân lao động, cảnh sát bắt trộm là lẽ thường tình, bác ấy lén lấy đồng hồ của anh bị tôi bắt quả tang thôi!"
"Là tôi đưa cho bác ấy." Đồ Thành giải thích thay dì giúp việc, trong lúc làm việc dì nhỡ làm vỡ đồng hồ của mình, tiếc đến rơi nước mắt, miệng lưỡi hắn vụng về không biết an ủi thế nào bèn đưa đồng hồ của mình cho đối phương.
Không giải thích còn tàm tạm, vừa nghe lời này, Uông Tư Niên đã nhảy dựng lên, trừng mắt hỏi: "Tôi đưa cho anh thứ quý như thế, anh lại đưa cho người khác?"
Đồ Thành ra vẻ không có gì đáng kể: "Dù sao cũng là giả."
Uông Tư Niên tức đến nghẹn lời, đảo mắt, chợt lạc giọng hô to: "Đệt, cái đồ ngu ngốc không biết tốt xấu nhà anh, đấy là hàng thật! Hàng thật mất ba trăm ngàn đấy!"
"Vậy thì càng không thể nhận," ngày đó Đồ Thành bị ép nhận chiếc đồng hồ này, sau đó cũng cảm thấy có vấn đề. Hắn thật lòng bình tĩnh nói thẳng, "Không có công không nhận lộc."
"Không muốn đồng hồ đeo tay thế cờ thưởng thì sao, in tám chữ nạm vàng lớn "lo nước thương dân, vừa mạnh vừa giỏi", lãnh đạo sẽ biết anh ưu tú thế nào, đáng tin ra làm sao." Uông Tư Niên giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, lần này cả khó chịu cũng không thấy, còn chú ý quan tâm đến sự nghiệp làm công an của Đồ Thành, "Mấy hôm trước anh tìm ra manh mối chỗ cửa sổ có tính là lập công không? Không tính thì cũng nên nhận được vài câu biểu dương đi..."
"Đến cùng thì vì sao anh phải quan tâm mấy chuyện vô bổ này? Tôi có lập công hay không, có trở lại đơn vị hay không thì liên quan đến anh sao?" Đồ Thành là người không hiểu phong tình, trừ sự nghiệp của mình thì trong lòng không còn gì khác nhưng cũng cảm thấy thái độ Uông Tư Niên mấy ngày nay có chút khác thường. Hắn khách khí đến vô lý, ân cần như muốn nịnh nọt.
"Tôi..." Uông Tư Niên nhất thời nghẹn lời, đảo mắt một hồi mới trở về vẻ dửng dưng bình thường, "Chả liên quan đến tôi, nhưng tôi cứ muốn quản đấy, không được à? Như anh nói, là "chuyện vô bổ", ngôi sao đều rất rảnh, người không phận sự thích lo chuyện bao đồng không phải rất bình thường sao?"
Đã dở giọng ngụy biện thì không ai có thể nói lại hắn.
Vụ án hiện tại vẫn chưa có thêm manh mối, Đồ Thành tâm phiền ý loạn lại bị Uông Tư Niên quấy bèn thuận miệng nói: "Như lần trước rơi vào tình cảnh ngàn cây treo sợi tóc cũng miễn cưỡng coi như lập công." Hắn chê đối phương dông dài, muốn dọa để người nọ mau ngậm miệng, "Nhưng không phải mỗi lần tôi đều đến kịp, như vậy anh lúc nào cũng có thể mất mạng, còn muốn sao?"
Uông Tư Niên bị hắn dọa đến sững sờ, lại đảo đảo mắt, quả nhiên không nói nữa.
Không phải hắn bị dọa sợ mà là đang nghĩ đến một chiêu khác, vừa có thể giúp Đồ Thành lập công vừa không cần mạo hiểm tính mạng bản thân.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm lần trước, Uông Tự Niên tựa hồ không có thêm chút cảnh giác nào, vẫn đi quay phim kết bạn như cũ.
0 giờ sáng, đối với sinh vật về đêm đây mới thực sự là bắt đầu ngày mới, còn đối với nhân chứng trọng điểm được bảo vệ thì có chút muộn rồi. Lúc Đồ Thành lái xe đưa Uông Tư Niên về đến nhà thì đã gần hai giờ, chiếc Porsche trực tiếp tiến vào khu nhà ở, ngừng xe, hai người cùng đi về nhà. Uông Tư Niên bỗng quay đầu nói với Đồ Thành rằng hắn để quên đồ quan trọng trên xe, nhờ đối phương đi lấy hộ.
"Tìm cái gì." Đồ Thành hỏi.
"Kịch bản có ghi chú của tôi, tôi còn phải thức đêm để học nội dung kịch bản đây," Uông Tư Niên đẩy đẩy Đồ Thành, bức thiết đến có chút khác thường, "Anh cẩn thận tìm trong xe xem, tôi quên mất nhét vô đâu rồi."
Đồ Thành quay đi tìm kịch bản, Uông Tư Niên nâng tay bật đèn nhưng gian nhà vẫn đen kịt một mảnh.
"Bị cúp điện?" Uông Tư Niên có chút khó chịu, không hề chú ý tới, trong bóng tối có một người bịt mặt rút ra một con dao nhọn, rón rén bước về phía hắn.
Rất nhanh đã đến trước mục tiêu, đối phương liền vung dao, ánh dao lóe lên, Uông Tư Niên bỗng phản ứng lại, vội vàng đưa hai tay ra cướp dao.
Một đòn không đoạt được mệnh, hai người quấn lấy nhau, bốn cánh tay đều nắm lên cán dao. Trong lúc giằng co kịch liệt, đại minh tinh bỗng nhớ ra mình còn có một bảo tiêu, căng họng gọi: "Đồ Thành, cứu tôi!"
Đồ Thành đang tìm kịch bản trong xe bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu bèn vội vàng trở về.
Đồ Thành vừa bước vào nhà, kẻ bịt mặt đã buông Uông Tư Niên, định chạy trốn từ đường cửa sổ.
Nhưng đã không còn kịp. Đồ Thành đạp lên ghế lấy đà phóng người, dùng con đường ngắn nhất đuổi theo.
Uông Tư Niên cơ hồ xem đến sững sờ, động tác của Đồ Thành thực sự quá đẹp, vừa nhuần nhuyễn trôi chảy lại vừa mạnh mẽ tựa anh hùng.
Nhảy lên, tiếp đất, tấn công, một bộ động tác như nước chảy mây trôi, trước khi kẻ bịt mặt kịp phản ứng, Đồ Thành đã túm lấy vai và tay hắn rồi ném về phía cửa sổ.
Rầm một tiếng, cửa sổ vỡ, kẻ bịt mặt cũng ngã lăn, không thể bò lên.
Đồ Thành lao ra, giữ chặt cổ tay đối phương, muốn đấm đến mặt hắn.
"Đừng, đừng đánh... Là tôi, tôi là Doãn Bạch..." Người bịt mặt chắp tay, thê thê thảm thảm cầu xin tha thứ, "Đồ Thành, đừng đánh, tôi thực sự là Doãn Bạch!"
"Là anh?" Đồ Thành vươn tay kéo bịt mặt của người kia xuống, dựa vào đèn đường trong khu nhà mà nhìn một chút, đúng thật là tên ẻo lả kia.
Mặc dù người này là bạn của Uông Tư Niên nhưng lúc này vẫn khó tránh khỏi hiềm nghi, Đồ Thành lần thứ hai túm chặt cổ tay Doãn Bạch, giơ tay vung quyền về phía mặt anh ta.
"Rốt cuộc là ai phái anh tới!" Tuy thời khắc cuối cùng đã thu lực lại nhưng thế tới mạnh mẽ vẫn khiến đối phương sợ hãi muốn khai bằng sạch.
"Đừng đánh lên mặt, đừng đánh lên mặt! Tôi nói hết, tôi nói ngay đây..." Doãn Bạch quay đầu nhìn Uông Tư Niên, không để ý hắn đang liên tục lắc đầu phất tay, nói liền một mạch mọi thứ, "Là Tư Niên... Là Tư Niên bảo tôi đánh lén nó..."(**)
"Cái gì?" Đồ Thành sửng sốt một chút, rất không thể tin vào tai mình.
"Đúng là nó! Đều là ý xấu của nó!" Doãn Bạch thẳng thắn khai mình chỉ làm theo dặn dò, Uông Tư Niên kêu anh ta làm vậy, anh ta liền không nói hai lời làm theo. Lúc nãy bị ngã đến đơ người, bây giờ đã có chút tỉnh táo, đau đớn lập tức kéo đến. Doãn Bạch ý thức được, hình như sau cú vừa nãy xương cụt của mình gãy mất rồi.
Anh ta đau đến rơi kệ, run run chỉ tay hướng về Uông Tư Niên phía bên kia cửa sổ, nghẹn ngào: "Đều là ý xấu của ông... Uông Tư Niên, tôi tàn tật luôn rồi, ông đến phụ trách đi!"
Đồ Thành cũng quay đầu nhìn Uông Tư Niên, nhìn rõ chân tướng từ cặp mắt giảo hoạt đẹp đẽ nọ, nới lỏng tay đang kiềm chế Doãn Bạch ra, mặt không đổi sắc đứng lên.
Hắn rút di động gọi 120, bàn giao xong tình huống liền một câu cũng không nói thêm.
Trong phim máu chó thường có kịch bản như vầy, nam chính diễn cảnh anh hùng
cứu mỹ nhân, nữ chính cảm động đến chảy nước mắt, lấy thân báo đáp. Uông Tư Niên diễn cảnh này đến nát rồi, cũng không muốn Đồ Thành lấy thân báo đáp, hắn chỉ muốn giúp Đồ Thành lập công thôi.
Thế nên hắn mới sắp xếp Doãn Bạch mang bịt mặt, thừa dịp nguyệt hắc phong cao, trốn trong nhà đánh lén hắn. Trước đó hắn cố ý đẩy Đồ Thành đi chính vì muốn tạo cơ hội như vậy, cũng để tạo thời gian giúp Doãn Bạch kịp trốn đi.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính cũng không tính được Đồ Thành lại phản ứng nhanh như vậy, hắn thì bị dáng người hiên ngang của Đồ Thành làm cả kinh, còn Doãn Bạch thì quên luôn cả chạy trốn.
Cho đến tận khi xe cứu thương đến nhấc Doãn Bạch đi, Đồ Thành cũng không nói một câu nào với hắn.
Uông Tư Niên cho rằng phản ứng này là làm quá, chuyện này mà thành thì có thể giúp đối phương lập công, không thành thì cũng là một chuyện cười không đau không ngứa, không đáng để đối phương bày cái mặt thối với hắn. Hắn đi theo Đồ Thành vào cửa, rốt cục không kìm nổi mà mở miệng: "Tôi cũng chỉ đùa một chút thôi..."
Còn chưa dứt lời, Đồ Thành đã cởi áo khoác tây phục đắt tiền ném mạnh xuống đất.
Hiển nhiên, cái chuyện cười này đã làm hắn không thể nhịn được mà thực sự tức giận.
Đồ Thành quay mặt sang, lạnh lùng nhìn Uông Tư Niên: "Tôi không phải bảo tiêu của anh."
Uông Tư Niên bị ánh nhìn này dọa sợ, con ngươi hết liếc trái lại phải, không dám nhìn thẳng vào mắt Đồ Thành: "Tôi... Tôi cũng không nói anh là bảo tiêu của tôi mà... Tôi chỉ bảo đây là chuyện đùa thôi..."
Đồ Thành cố nén lửa giận, giọng nói trầm thấp lộ ra ý lạnh âm u: "May mắn chỉ là gãy xương cụt, nếu như ban nãy tôi dùng nhiều hơn hai phần khí lực, Doãn Bạch sẽ bị gãy xương sống, thậm chí toàn thân bại liệt. Đây là chuyện đùa mà đại minh tinh làm lúc rảnh rỗi ư?"
"Anh... Tôi..." Lúc này mới ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc, Uông Tư Niên luôn lanh mồm lanh miệng cũng bắt đầu lắp bắp, lâu sau mới tủi thân biện giải cho mình, "Tôi chỉ muốn giúp anh, chính anh nói như vậy anh có thể được khen ngợi..."
"Tôi không cần." Dường như gỡ được một gánh nặng, cuối cùng cũng coi như có thể thoát khỏi bộ tây phục phiền lòng này, Đồ Thành lại càng thoải mái nới lỏng cà vạt, xoay người rời đi, "Ngày mai tôi sẽ báo cáo với cục phó Trương, nhiệm vụ này tôi không làm được."
"Đồ Thành, anh đứng lại!" Mắt thấy không gọi được đối phương, Uông Tư Niên cuống lên, gấp đến độ không biết lựa lời, "Cái đồ không biết tốt xấu, lãnh đạo của anh bảo anh phải bảo vệ tôi 24 trên 24, nếu hôm nay anh dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi... Tôi liền khiếu nại anh! Chẳng lẽ anh muốn một lần nữa bị ngôi sao khiếu nại rồi bị xử lý kỷ luật sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Đồ Thành đứng lại, nghiêng đầu, bình tĩnh mà nhìn hắn.
"Làm đi, anh cứ việc khiếu nại!" Ánh mắt giao nhau mấy giây, Đồ Thành triệt để bạo phát, gân xanh bên thái dương nổi lên, phẫn nộ mắng, "Tôi nên ở cục thành phố tham gia luận võ chứ không phải ở đây chơi với đại minh tinh! Tôi nên vì sự nghiệp mà phấn đấu, chứ không phải ở đây bảo vệ thứ rác thải vô cớ gây sự!"
Lời này nghe quá chói tai, với tính tình của Uông Tư Niên, tuyệt đối không để mình bị mắng không, song, khi hắn đối diện với đôi mắt của Đồ Thành, đột nhiên không còn muốn đáp trả nữa. Đôi mắt của người đàn ông này ánh thủy quang, viền mắt đỏ như màu lửa, trạng thái thủy hỏa đan xem này lại có sức nghiền nát lòng người.
Đồ Thành là kiểu người "đổ máu không đổ lệ", Uông Tư Niên phán đoán hồi lâu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Người đàn ông này thực sự rơi lệ.
Anh ta nói, cho dù có hi sinh, bị nổ thành một thân tàn tật hay hài cốt không còn, anh ta cũng sẽ không ngu dại, tham sống sợ chết.
Rất nhanh, Đồ Thành đã nhận ra trước giờ mình đã đàn gảy tai trâu. Đạo bất đồng tương bất vi mưu, Uông Tư Niên không ở cùng một thế giới với hắn, người này chỉ lo làm thế nào để lợi dụng hot search tăng nhân khí, đả kích đối thủ, là kiểu người chỉ biết đến mấy thứ tình yêu "em là gió anh là cát".
"Ngày mai tôi sẽ đề đạt lên cục phó Trương, để ông ấy phái một người khác đến bảo vệ anh." Đồ Thành khôi phục bình tĩnh, nhặt âu phục từ dưới đất lên, như gánh chịu một phần trách nhiệm mà khoác lại lên người. Hắn nhàn nhạt nói với Uông Tư Niên, "Trước khi có người thay thế tôi vẫn sẽ ở lại đây, sau khi có người tôi sẽ lập tức rời đi."
- --
Hal: (*)... Tôi ngu Hóa nên cũng không biết hiểu đúng chiếc so sánh này không nữa...
(**) lol thật sự thì xét về độ chơi ngu tìm chết, Uông minh tinh chắc chắn đứng hàng top =)))) Lại được ông bạn hay hùa theo nữa chứ ôi cứu tôi lmao. Hai ông này chơi với nhau đúng là hợp không lời nào diễn tả nổi =))))
Nói về tính cách của Uông Tư Niên... Well, tôi khá sợ việc nhiều người sẽ ghét hay nhẹ nhàng hơn là không ưa nhân vật này, và thế thì tôi sẽ khó chịu lắm nếu có người bày tỏ ở đâu đó và tôi nhỡ đọc được, tại vì tôi vừa thích vừa thương Uông Tư Niên.
Tôi công nhận rằng Uông Tư Niên là một tên dở dở ương ương, có nhiều tính xấu, chỉ biết khôn vặt, làm xong rồi mới biết nghĩ, ích kỷ và trẻ con; thế nhưng tôi vẫn thích.
Tôi thích Uông Tư Niên vì sự hỗn loạn và đối lập trong chính con người này. Hắn là một đứa nhỏ trong cái xác to lớn. Để lý giải cho việc này, tôi nghĩ thế này, vì việc tổn thương cổ họng kia, Uông Tư Niên đã sống theo kiểu "cách biệt với thế giới" trong vòng bảy năm, hắn không "già" theo thời gian, đúng như hắn nói, thứ hắn làm là tự nhốt mình lại và "tái tạo" bản thân; thời gian của hắn như ngừng lại ở khắc đó, và rồi khi Uông Tư Niên một lần nữa đạt được hào quang với tư cách một diễn viên mới chậm rãi chảy tiếp. Vậy nên lúc này đây, một Uông Tư Niên gần 30 lại vẫn giữ đôi nét bồng bột nông nổi thiếu suy nghĩ của tuổi 20.
Hắn là một tên lanh mồm lanh miệng, tưởng chừng như khôn khéo nhưng lại rất vụng về. Uông Tư Niên có thể xử đẹp những kẻ hắn ghét sở dĩ vì hắn không thèm để người ta vào mắt, nhưng đối với những người hắn quan tâm thì sẽ luống cuống đến làm hỏng việc, ừ, nói thẳng ra thì như tự nhiên vứt não đi vậy; và tôi thực sự thấy nét tính cách này của Uông Tư Niên dễ thương, một khi bạn hiểu mục đích những việc ấu trĩ của hắn, dùng tâm tình mềm mại nhất, bao dung nhất để xem xét, bạn sẽ nhận ra hắn vừa ngu ngốc vừa chân thành đến cỡ nào (cũng vì cái tính "trong suốt" này nên có lẽ mới có một Hải Lý coi hắn là em trai, một Doãn Bạch biết thằng bạn mình hay nghịch ngu tìm chết nhưng vẫn hùa theo ủng hộ).
Uông Tư Niên một khi làm sai sẽ sợ hãi mà giấu đi hệt như một đứa nhỏ rồi âm thầm tự sửa chữa, chỉ có điều, hắn càng sửa càng hỏng, mà đã hỏng thì người ta sẽ chẳng hiểu cho tấm lòng của hắn.
Uông Tư Niên hành xử một cách trẻ co, còn chút ích kỷ và làm những hành động đó với sự nghiêm túc, cố chấp của một người lớn, thế nhưng lại chẳng ai tin hắn nghiêm túc hết, vậy nên tôi mới thương.
Ờ, để tránh sau khi kết truyện còn chèn thêm 8 bài lảm nhảm dài ngắn khác nhau, tôi sẽ thực hiện quá trình bênh vực xuyên suốt bộ truyện luôn __ (: 3 J)Z