Encore, Encore

Chương 16


trước sau

Sau một tháng đặc huấn, Uông Tư Niên cho rằng công phu quyền cước của mình đã tiến bộ rất nhiều, cuối cùng không ngừng không nghỉ mà đến đoàn phim "Ỷ Thiên Đồ Long".

Một nửa những cảnh quay trong phim sẽ được thực hiện ở khu danh lam thắng cảnh quốc gia cấp độ 5A, đó là một công viên quốc gia đẹp như tiên cảnh, cũng là vùng rừng núi sâu thẳm danh xứng với thực. Đường lên núi dốc ngược xóc nảy, rất khó để đi lên.

Khách sạn ở trên núi, điều kiện dừng chân vô cùng gian khổ. Đoàn phim sắp xếp cho Đồ Thành ở một phòng riêng, theo yêu cầu của Uông Tư Niên thì ở sát vách phòng hắn. Hai gian phòng chỉ cách nhau một vách tường mỏng manh, có gió thổi cỏ lay cũng có thể đúng lúc phản ứng.

Tối đầu tiên trên núi, gió núi mãnh liệt, hàn ý thấm vào xương tủy. Uông Tư Niên nằm trên giường trằn trọc chở mình. Cũng không biết là sợ hung thủ hay chỉ là mất ngủ đơn thuần, hắn nhìn chằm chằm trần nhà cũ nát đếm đến gần nghìn con dê, kết quả vẫn là không ngủ được.

Hắn ngồi dậy trong bóng tối, bật đèn giường màu vàng nhạt, gõ nhè nhẹ vào vách tường mỏng sau đầu giường.

Hiệu quả cách âm của khách sạn trên núi tương đối kém, như ước nguyện của hắn, bên kia rất nhanh đã đáp lại hai tiếng.

Đồ Thành cũng chưa ngủ.

Uông Tư Niên bỗng nhiệt tình hẳn lên, hắn dán mặt lên vách tường, nói với Đồ Thành bên kia: "Tôi sợ nên không ngủ được, còn anh sao lại không ngủ?"

"Tôi bảo vệ anh." Âm thanh rõ ràng mạnh mẽ của Đồ Thành truyền tới, "Anh ngủ đi."

Cách một vách tường mỏng, giọng của người đàn ông này như có tiếng vang cộng hưởng, càng trở nên trầm ổn êm tai, tựa một hang động thần bí lôi kéo người vào thăm dò, đồng thời lại khiến người cảm thấy nguy hiểm.

Uông Tư Niên vui vẻ nghe, chậm rãi nhắm mắt, rốt cục hài lòng thiếp đi.

Ngày hôm sau là ngày diễn ra nghi thức khởi động máy, những thành viên chính của đoàn phim phải dâng hương bái Phật. Vải nhung hồng phủ lên máy quay, trên bàn dài bày lư hương, heo sữa quay cùng đủ loại hoa quả tươi.

Vai "Dương Tiêu" cuối cùng giao vào tay một diễn viên Nhật Bản tên Fujiwara Shinsuke, nghệ sĩ nổi tiếng châu Á, bảo vật của Nhật, cũng nhập gia tùy tục, sáng sớm đã dậy tắm rửa thay quần áo.

Uông Tư Niên không tin vào Phật cho lắm. Phật nói thiện ác có nhân quả, hắn không thấy. Hắn chỉ thấy Từ Sâm sung sướng, Sở Nguyên ung dung tự tại, người tốt gặp bất trắc còn kẻ ác vẫn gieo hại ngàn năm.

Uông Tư Nhiên lằng nhà lằng nhằng nằm ỳ tại chỗ, trợ lý khuyên cũng bất động, chỉ có thể cầu cứu Đồ Thành.

Trợ lý rất lo lắng: "Phía đầu tư có người đến từ Hongkong, rất tin cái này, tìm được ngày giờ hoàng đạo một chút cũng không được lỡ. Vừa khởi máy mà Tư Niên đã đắc tội với người ta, những ngày tháng trong đoàn phim sau này chỉ sợ không được dễ chịu."

Đồ Thành hỏi: "Sao không gọi anh ta dậy?"

Trợ lý rất khổ não: "Gọi, dỗ, lừa, uy hiếp, tôi cũng quỳ luôn rồi."

Đồ Thành nói: "Vậy dùng nước lạnh giội tỉnh."

Trợ lý kêu không dám, Uông Tư Niên quái đản tùy hứng, anh dám dùng nước lạnh quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, hắn liền lấy đao liều mạng với anh.

Đồ Thành không nói nữa, trực tiếp bước vào phòng Uông Tư Niên, hất chăn của hắn ra. Khí lạnh sáng sớm tràn đến, Uông Tư Niên vẫn không chịu rời giường, kéo kéo góc chăn không được thì đơn giản trở mình, không cần che đắp gì mà tiếp tục đi tìm Chu công.

Trợ lý ở bên cạnh nôn nóng chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, ý là thời gian đã không còn nhiều lắm.

Đồ Thành để trợ lý mang nước đến, nắm lấy cổ tay Uông Tư Niên, giội nước lạnh trong cốc thẳng lên mặt hắn.

"Đệt bà nội mày! Ai giội ông?" Lần này cũng coi như tỉnh rồi, Uông Tư Niên tóc tai ướt nhẹp ngồi dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Đồ Thành trước mặt.

"Ba điều quy ước," Đồ Thành giơ ba ngón tay trước mặt Uông Tư Niên, lời ít ý nhiều, "Rời giường, rửa mặt, đi dâng hương."

Trợ lý như gặp quỷ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại minh tinh xưa nay tính tình quái đản nhìn như đầy một bụng tức nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời giường rửa mặt.

Vào lúc mấy vị ngôi sao điện ảnh đốt xong hương trước, bọn họ mới vội vàng chạy tới hiện trường.

Một bóng lưng phụ nữ yểu điệu mới dâng xong hương, lại chấp tay hành lễ, yên lặng cầu xin phật phù hộ vài tiếng, sau đó nghiêng đầu.

Gương mặt trắng nõn nhìn lên, đó còn là một nhan sắc vô cùng thanh lệ. Đồ Thành liếc mắt về phía cô gái này, cô ta cũng gần như cùng lúc nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người trong không khí lạnh lẽo trên núi đụng nhau, không tiếng động tạo nên một đạo kình lôi.

Liễu Túc hoa dung thất sắc, ánh mắt tỏ vẻ kinh hãi đến cực điểm, cô ta không ngờ lại gặp lại Đồ Thành ở chỗ này.

Sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc thì đến các thành viên chủ chốt nhận phỏng vấn của truyền thông, rồi đạo diễn tổ chức họp giảng giải kịch bản cho cả đoàn. Làm liên tục cả ngày, buổi chiều trở lại gian phòng trong khách sạn, Uông Tư Niên mới có cơ hội ở cùng một chỗ với Đồ Thành. Hắn có chút thấp thỏm nói cho đối phương, tôi quên nói cho anh biết, lần này nữ diễn viên diễn Nhất Hào hợp tác với tôi chính là Liễu Túc.

Đồ Thành nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Anh biết người mà tôi nhắc đến với anh là Liễu Túc?"

"Vòng tròn này có bao lớn, có một vài việc kết hợp trước sau cũng đoán được chín phần mười rồi." Uông Tư Niên giật mình sợ hãi, thấy sắc mặt Đồ Thành tẻ nhạt đến không giống lẽ thường bèn khẩn trương hơn, "Anh sẽ không bỏ đoàn mà đi chứ?"

"Không biết." Đồ Thành nói, "Chuyện cũ năm xưa, sớm đã quên."

Nếu thật sự đã quên, vì sao lại tự hận, tự trách mình nhiều năm như vậy, Uông Tư Niên không tin: "Anh không hận cô ta?"

Đồ Thành lắc đầu: "Không hận."

Uông Tư Niên hoảng rồi: "Nếu không hận Liễu Túc... Vậy anh nhất định hận cái tên chụp trộm ảnh kia rồi?"

Đồ Thành tựa như chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không."

"Tại sao?" Ánh mắt Uông Tư Niên tỏa sáng, lộ vẻ vui mừng rồi lại sợ tâm tình kỳ quái của mình bị đối phương phát hiện, vội vàng giấu đi, cuống đến ăn nói ngắc ngứ, "Chuyện này, người kia hại anh thảm như vậy, anh nên hận chết hắn mới đúng."

Đồ Thành còn tưởng người chụp là paparazzi, chỉ nói: "Đào bới tin tức là công việc của hắn, đều là phân công xã hội, về cơ bản cũng không khác với việc nghĩa vụ của cảnh sát là ngăn chặn tội phạm, duy trì luật pháp; huống hồ, người thực sự khiến sự tình không thể cứu vãn cũng không phải hắn."

Uông Tư Niên theo ý của đối phương nói tiếp: "Vậy chính là hận lãnh đạo? Là bọn họ không biết tốt xấu, không cần thiết phải khai trừ anh."

Đồ Thành lại lắc đầu: " Cho dù có là lãnh đạo tỉnh cũng sẽ không can thiệp vào tự do yêu đương và hôn nhân của thành viên đội đặc cảnh, nên không thể nào."

"Thế này không phải cuối cùng vẫn trách Liễu Túc sao, không phải là cô ta vu anh quấy rối tình dục, là cô ta thừa nhận quan hệ tình yêu của hai người, cũng là___"

Uông Tư Niên tự ngừng nói, bỗng chớp mắt, mặt đầy ngờ vực.

Sau khi nói chuyện với Đồ Thành hắn mới phản ứng được. Sáu năm trước đây, chuyện này cực kỳ ồn ào huyên náo, truyền thông chỉ trích có một vị đặc cảnh quấy rồi tình dục nữ minh tinh, bởi vì kiêng kị thân phận đặc thù nên không làm lộ tên thật của hắn, nhưng từ đầu tới cuối đều là bên Liễu Túc bác bỏ tin đồn, làm sáng tỏ rồi phân tán tin tức.

Truyền thông đã đào ra không ít tin tức của hắn, nghĩ rằng hắn sẽ lộ mặt với công chúng. Nếu hai bên yêu đương nhiều năm, bên kia khẳng định phải có một vài bức hình thân mật có thể chứng minh quan hệ của hai người; ngược lại, nếu Đồ Thành muốn biện minh thì cũng có thể công khai làm sáng tỏ. Tuy nói công khai xong sẽ không quá tốt nhưng cũng không đến nỗi phải vác cái ác danh "quấy rối tình dục", kết quả bị Lam Hồ xóa tên.

Rốt cuộc phải có tình cảm ghi lòng tạc dạ nhường nào mới khiến hắn tình nguyện chịu oan, chịu bị chửi rủa, thà mất tiền đồ chính mình cũng phải che chở cho danh tiếng của Liễu Túc.(*)

Nghĩ tới đây, trong dạ dày Uông Tư Niên bỗng có một trận chua, hắn xoa xoa mắng một câu: Đoàn phim chết tiệt, nhất định cơm hộp buổi trưa không tươi.

Sau khi bị Từ Sâm vứt bỏ, sự nghiệp của Liễu Túc cũng gặp phải đả kích nặng nề. Từ Sâm lúc trước đối xử tốt với cô ta bao nhiêu thì lúc trả thù cũng dùng từng đấy lực, kết quả khiến cô ta bị khinh rẻ một hồi, không những không kiếm được tài nguyên còn bị đóng băng hoạt động. Cũng là gần hai năm nay mới một lần nữa vươn mình, những chủ đề liên quan đến cô ta đều thành hot, trong vòng cũng không có thứ gọi là bí mật: dây lưng quần của Liễu Túc rất rộng.

Tuy thanh danh Liễu Túc không tốt nhưng vóc người quả thực đẹp, tuổi bước sang đầu hai lại càng khiến cô ta tăng thêm loại khí chất người gặp người yêu, thấy người là tỏ vẻ buồn tủi ai oán, thật như Nghiễm Hàn tiên tử không nhiễm khói bụi trần gian. Vì vậy nên mỗi khi tiến vào một đoàn phim mới, đạo diễn, nhà sản xuất hay nam diễn viên hợp tác, không một ai không bị cô ta đè xuống dưới quần.

Lần đầu đối diễn của hai người chính là cảnh đấu kiếm trong rừng trúc, đối rượu ngâm thơ.

Trợ lý của Liễu Túc nói cô ta bị dị ứng rượu, không thể uống rượu trắng, chỉ có thể uống sprite.

Nhưng Uông Tư Niên không đồng ý dùng sprite thay rượu trắng. Hắn cho rằng diễn như vậy không được thật, hơn nữa rất có thể sẽ bị những khán giả mắt tinh nhìn thấu. Hắn biểu hiện chuyên nghiệp tích cực chưa từng thấy, sau khi thuyết phục được đạo diễn bèn ôn nhu nắm chặt tay Liễu Túc, săn sóc nói với cô ta, đừng sợ, chúng ta quay nhanh một lần sẽ qua.

Uông Tư Niên muốn xả giận thay Đồ Thành, vậy nên cố ý an ủi cô ta. Hai ngày nay, ở trước mặt người khác, hắn sẽ không tiếp xúc nhiều với Đồ Thành, thật giống như người này chính là bảo tiêu của hắn, giữa hai người chỉ là quan hệ thuê mướn không thể bình thường hơn.

Liễu Túc nghe được "tin dữ" không đổi rượu trắng thành sprite liền yểu điệu "ôi chao" một tiếng, nghiêng đầu dựa lên người Uông Tư Niên. Làm ra một bộ chưa uống đã say, chịu không nổi hơi rượu, cô ta nói, anh nói à nha, một lần không qua phải mời tôi ăn cơm đó.

Xu hướng tình dục của Uông Tư Niên trong vòng không phải bí mật nhưng Ân Hải Lý sợ ảnh hưởng tài nguyên nên thật thật giả giả tung ra ngoài không ít tin tức, không phải người đặc biệt thân cận thì đều cho rằng hắn là bi.

Liễu Túc cũng cho là như vậy. Cô ta bắt đầu lấy ngón tay trêu chọc phần tóc dài của Uông Tư Niên, lại vừa nói vừa đụng chạm vào vai hắn.

Uông Tư Niên cố gồng, không chịu nổi nữ diễn viên này buông thả trước mặt hắn. Tôi và cô cũng giống nhau thì làm ăn cái gì? Trên mặt hắn vẫn mang nụ cười mê người như trước nhưng trong lòng thì thầm mắng: nếu cô cứ như vậy thì lát đừng trách tôi.

Một cảnh phim NG vô số lần, mỗi lần đều là khi Liễu Túc vừa nâng cốc rượu lên uống, Uông Tư Niên liền có vấn đề, lúc thì bật cười, lúc thì quên thoại, vậy nên liên tiếp phải quay lại.

Mãi đến tận khi Liễu Túc thực sự uống không nổi, gương mặt trở nên hồng như mông khỉ, trên cánh tay đều nổi mẩn, Uông Tư Niên mới thu lại tính tình, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Đồ Thành mà yên phận.

Quay chụp không thuận lợi, sau khi quay xong Liễu Túc nôn khan một lúc lâu, lại ỉ ôi một hồi với trợ lý mới yên vị ngồi một bên rơi nước mắt.

"Là vì tôi sao?" Uông Tư Niên biết rõ còn hỏi, giả vờ thân thiết tiến lên trước, "Xin lỗi, tôi không tìm được trạng thái, lần tới chúng ta nên diễn tập trước."

Uông Tư Niên liên thanh tự trách chính mình, lại làm dáng quỳ xuống xin khoan dung, chọc cho Liễu Túc nín khóc mỉm cười.

"Một lần không qua, anh nợ tôi một bữa cơm." Thâm sơn dã lĩnh không có phương tiện giải trí gì nên chỉ có thể dựa vào sức hút khác phái để châm hoa lửa. Liễu Túc không biết những vòng vèo quanh co kia trong lòng Uông Tư Niên, còn phóng điện với hắn, vén tóc để lộ ra cần cổ tinh tế để hắn xem giúp, "Anh nhìn ở đây xem, còn chỗ này nữa, có phải nổi vết hồng rồi không?"

Cô ta biết, từ góc độ của Uông Tư Niên có thể nhìn được bộ ngực mềm như ẩn như hiện của mình, đương nhiên dụ người.

Bình thường cô ta cũng không trực tiếp như vậy, chỉ là bây giờ ngà say, lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt khó chịu, thần trí cũng hơi không tỉnh táo.

"Tôi xem một chút." Uông Tư Niên nhịn buồn nôn, cố ý vùi đầu vào cần cổ Liễu Túc, thổi nhẹ một hơi nên phần da thịt mềm mại mỏng manh, "Nhưng sao tôi lại không thấy rõ thế này."

Liễu Túc lờ đờ mông lung, nói thẳng: "Vậy thì buổi tối để tôi đến phòng anh, chúng ta cũng có thể nhân lúc này tập diễn."

Uông Tư Niên suy nghĩ một chút, cười nói: "Được, nhưng tôi có
nơi tốt hơn để đi. Chỗ này nhiều tai mắt, để trợ lý của tôi dẫn cô đến chỗ kia đi, tôi sẽ đến gặp cô sau."

Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, Liễu Túc đúng là rất đẹp, Uông Tư Niên lại càng đẹp hơn, Liễu Túc có ý định đưa đẩy phóng điện, Uông Tư Niên bèn quyến rũ gấp trăm lần như vậy trả về.

Tuấn nam mỹ nữ anh tới tôi đi nói chuyện, vừa đàm luận dục vọng, cũng đàm luận phong nguyệt, thật giống như Thiên Lôi dẫn sét.

Uông Tư Niên quyết định chơi xấu xong thì giương mắt tìm Đồ Thành, lại phát hiện người đàn ông luôn im lặng bảo vệ bên cạnh hắn lúc này không thấy tăm hơi, chẳng biết đã đi đâu rồi.

Trợ lý dẫn Liễu Túc đến một nơi gọi là "Quan Vân Thính Hải", Uông Tư Niên dụ cô ta, nói từ chỗ ấy có thể nhìn một trời đầy sao, rất lãng mạn, đợi hắn xem qua kịch bản chút sẽ lập tức qua.

Đợi người vừa đi, tâm tình hắn liền tốt lên, cũng ném ước định này ra sau đầu.

Hơn mười giờ tối, một trận mưa rào đột ngột giáng xuống, Uông Tư Niên vẫn luôn ngồi trong phòng chờ Đồ Thành, lúc này mới nghe căn phòng sát vách có người về.

Hắn cười cười đứng dậy mở cửa, thấy Đồ Thành ướt nửa người, vội vàng kéo đối phương bước vào phòng mình: "Anh đi đâu vậy?"

Đồ Thành đơn giản đáp: "Tra án."

Biết rõ không nên hỏi nhiều, Uông Tư Niên lại không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ: "Có manh mối gì không?"

Đồ Thành hỏi: "Chỉ đạo võ thuật hay đóng thế trong đoàn phim này, anh có thể lấy được tư liệu của bọn họ không?"

Hai người liền thảo luận về vấn đề này trong chốc lát, chưa kịp suy đoán ra manh mối hoàn chỉnh, bên ngoài đột nhiên có âm thanh vang đến, giọng nghe như là trợ lý của Liễu Túc.

Cô gái lớn giọng khiến toàn bộ khách sạn đều nghe thấy: "Không thấy Túc Túc của chúng tôi! Cô ấy quên không mang theo di động, lúc này trời vừa tối còn có mưa rào, cô ấy say rượu một mình ở trên núi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì."

Di động không phải quên mang theo, là Uông Tư Niên âm thầm dặn cô ta đừng mang. Uông Tư Niên nghe lời này đột nhiên thấy hài lòng, khóe mắt đuôi mày đều không giấu được hào quang vui sướng.

Đồ Thành cũng nghe thấy tiếng la của trợ lý, nhớ tới Uông Tư Niên trong lúc quay vụng về "diễn", cau mày nói: "Có liên quan tới anh không?"

Uông Tư Niên cười ngọt, chối biến: "Anh hỏi gì, tôi không nghe rõ."

Đồ Thành nghiêm túc hỏi lại một lần: "Liễu Túc một mình ra ngoài, ở lại trong núi, có liên quan tới anh không?

Nói dối trước mặt một vị đặc cảnh, huống hồ hắn còn có tật giật mình, quanh co hai câu liền thừa nhận hết. Uông Tư Niên hơi cong khóe miệng, tạ ra một nét cười vừa ngây thơ lại lạnh lùng, nói: "Người phụ nữ này phá hủy cuộc đời anh còn làm bộ như không có việc gì, tôi nhìn không quen. Kẻ ác coi như bị trời phạt, anh xem, dự báo thời tiết đều nói hôm nay không mưa, giờ không phải lại mưa sao?"

Lúc này trợ lý của Liễu Túc vừa khóc vừa kêu: "Mưa rào trên núi dẫn tới đất lở đó, Túc Túc của chúng tôi làm sao bây giờ?"

Đồ Thành lạnh giọng hỏi Uông Tư Niên: "Người ở đâu?"

"Liên quan gì tới anh? Để cô ta ngâm chút nước mưa, ăn chút khổ thì có làm sao?" Uông Tư Niên vẫn không cảm thấy mình có lỗi, nghĩ đến Liễu Túc có quen biết Từ Sâm, là nguồn cơn mọi ác mộng của hắn, "Cô ta mang theo nhiều trợ lý bảo tiêu như vậy, mỗi người đều sẽ đi tìm. Là bản thân cô ta phát xuân mới điều mọi người đi hết, anh không thấy dáng vẻ quyến rũ của cô ta sao, năm đó chắc chắn cũng dùng thủ đoạn như vậy để quyến rũ Từ Sâm!"

Dứt lời quay đầu đi, bị Đồ Thành nắm chặt tay ép quay người lại.

Cổ tay khó chịu, giãy một cái cũng không tránh, Uông Tư Niên vẫn không chịu yếu thế, hung hăng trừng mắt với Đồ Thành.

Sắc mặt người đàn ông này hoàn toàn trầm xuống, lấy ánh mắt cực độ lạnh nhạt ép hỏi hắn: "Uông Tư Niên, tôi hỏi lại lần nữa, Liễu Túc đang ở đâu?"

Uông Tư Niên bị ánh mắt này nhìn đến đau, vừa vội vừa tức, môi run run một lát, rốt cục nói ra bốn chữ "Quan Vân Thính Hải".

Biết được tin tức, Đồ Thành đạp cửa đi, đi không bao xa lại quay về, nghiêm nghị hạ lệnh với hắn: "Anh đến nơi nhiều người, chờ tôi trở lại."

Lúc này người thật sự đi, bóng lưng kiên cường rất nhanh đã biến mất giữa màn mưa.

Dãy núi Nhạn Miên uốn lượn tới 160 km, quang cảnh "Quan Vân Thính Hải" nổi danh cách nơi ở của đoàn phim một đoạn không gần. Đồ Thành liều lĩnh đi trong bóng đêm và mưa to, lúc tìm thấy Liễu Túc đã là hơn hai giờ sáng, cả người cô ta ướt sũng, té xỉu ở một đình nghỉ chân nhỏ  ở "Quan Vân Thính Hải".

Dùng một chiếc xe đặc biệt để đi núi, Đồ Thành mang theo người về. Hắn ôm ngang Liễu Túc xuống xe, mà Liễu Túc toàn thân ướt đẫm, thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện dưới lớp quần áo, cả người nhu nhu nhược nhược dựa vào lồng ngực Đồ Thành, như một đóa hoa đẹp không chịu nổi mưa rào.

Đồ Thành giao Liễu Túc cho trợ lý của cô ta, cũng không chờ người ta cảm ơn, nhận khăn mặt lau qua bùn nước rồi trở về gian phòng của mình.

Không nghĩ tới trong phòng hắn vẫn sáng đèn, Uông Tư Niên ngồi trước giường, một mặt tức tối chờ hắn.

Vừa nãy người này đứng bên cửa sổ, cảnh Đồ Thành ôm Liễu Túc hắn thấy được rõ ràng___

Anh hùng cứu mỹ nhân quả là tiết mục thời nào cũng có, so với trong phim còn diễn hay hơn. Đồ Thành kiên cường anh tuấn, Liễu Túc xinh đẹp hơn người, Uông Tư Niên càng nhìn càng thấy hai người bọn họ thật xứng, hai người bọn họ thật con mẹ nó xứng đôi!

Ánh mắt hai người va chạm một hồi, cũng không lộ vẻ mặt gì, Đồ Thành quay đầu đi trước, cởi áo ướt đẫm nước mơ, để lộ ra ngực bụng cường tráng, nhạt giọng hỏi: "Còn chưa ngủ?"

Uông Tư Niên không đáp, Đồ Thành cũng không có ý định phản ứng lại đối phương. Hắn mệt đến ngất ngư, có nhiều chỗ xe không qua được, đi bộ qua mưa rào trên đường núi lầy lội rất gian khổ cũng rất nguy hiểm.

"Sau này ít làm những chuyện nhàm chán như vậy đi, tôi không cần anh giúp tôi hả giận. Ngày mai anh còn phải quay phim, về phòng ngủ sớm một chút." Đồ Thành đi đến cửa phòng tắm muốn tắm rửa, nào nghĩ đến người phía sau đột nhiên bước tới, nhào lên trên lưng hắn.

Uông Tư Niên biết mình đánh không lại Đồ Thành, cũng không hi vọng có thể đánh thắng, hắn sống chết đu trên người đối phương, mở miệng liền mắng: 

"Bộ ngực hai lạng quật ngã anh hùng hảo hán, ai đi cứu cô ta cũng không đến lượt anh đi! Cô ta bị mưa xối một chút, anh liền quên hết hận nước thù nhà?! Đáng đời cái loại chết dưới hoa mẫu đơn! Đáng đời anh bị vu hại, bị khai trừ!"

"Con mẹ nó, anh bị bệnh sao? Mau xuống đây!" Đồ Thành gầm nhẹ một tiếng, cố gắng vùng thoát.

"Anh còn mắng tôi có bệnh? Tôi lo lắng sợ hãi ngồi ở chỗ này chờ một đêm, sợ đêm quá đen mưa quá lớn, sợ địa hình hiểm trở đất núi lở, sợ anh không để ý liền ngã đến hài cốt không còn, con mẹ nó anh còn mắng tôi? Anh chết đi là vừa! Cái đồ đầu đầy tinh dịch khốn kiếp, cái đồ thấy sắc là chết hạ lưu bại hoại!"

Uông Tư Niên chửi quá khó nghe, Đồ Thành không có cách cãi lại, chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp.

Hắn trực tiếp ném Uông Tư Niên trên mặt đất, sau đó lấy thân thể mình toàn diện áp chế.

Lần này rơi đến choáng đầu hoa mắt, muốn làm loạn cũng không đứng lên nổi mà làm nữa.

Nhưng hắn không chịu thua, vẫn tức giận trừng mắt nhìn Đồ Thành, thật giống như chính mình gặp thiên oan đại ức.

Đồ Thành phí hết một phần sức lực mới áp chế được người, hắn thở hổn hển từng hơi, nói với Uông Tư Niên, tôi không có chuyện chưa xong với cô ta, cứu cũng không phải vì yêu đương, ban đầu tôi chịu trách nhiệm thay cô ta cũng không phải vì yêu___

Tiếng nói im bặt, Đồ Thành thả Uông Tư Niên, ngồi dựa vào chân giường.

"Vậy vì sao?" Uông Tư Niên ngồi dậy, đầu đau mông cũng đau, trời đất quay cuồng một lúc lâu.

"Bởi vì..." Đồ Thành muốn nói lại thôi, một lúc sau mới lên tiếng, "Tôi không thích phụ nữ."

"Cái gì? Không thích phụ nữ? Anh không thích em gái trẻ tuổi, chẳng nhẽ lại thích mấy bà lão?" Có lẽ vừa bị té đến choáng váng nên Uông Tư Niên nhất thời không hiểu được ý tứ của lời này.

"Không thích em gái trẻ tuổi cũng không thích lão bà." Đồ Thành đan hai tay vào nhau để trước trán, lộ ra dáng vẻ cực độ mệt mỏi, hắn trầm mặc, rốt cục mở miệng thừa nhận, "Hình như tôi thích đàn ông."

- --

Hal: (*) không anh yêu à, tôi đồ rằng anh người yêu (tương lai) của anh là quân tử không muốn làm khó cô nương thôi, tình cảm nặng nhẹ gì cho cam =))))

Hello, lại là tôi làm công việc yêu thích của mình, phân tích tâm lý nhân vật (theo cách hiểu của tôi) đây.

Ban đầu tôi cảm thấy địch ý của Uông Tư Niên đến Liễu Túc là quá mức, cho dù lúc này có mơ hồ cảm thấy có tình cảm với Đồ Thành hay không thì cũng có chút vô lý; cơ mà nghĩ lại thì cũng không phải. Uông Tư Niên nói không vừa mắt Liễu Túc vì cô ta có quan hệ với Từ Sâm, có lẽ còn là vì cô ta lựa chọn con đường hắn không chọn mà lại đi đến thoải mái vui vẻ như vậy, như kiểu đang tát vào mặt hắn của quá khứ vậy, sẽ cảm thấy không cam lòng. Hiện nay còn có Đồ Thành; Uông Tư Niên đã tự công nhận mối quan hệ thân thiết của mình với người này; hắn biết mình làm sai nên cố gắng dùng mấy hành động (ngu ngu) để bù đắp, vậy mà người ta không nhận ra cũng không cảm kích. Nhưng, dưới góc nhìn của hắn, Đồ Thành đối xử với Liễu Túc, một người đẩy anh vào hoàn cảnh hiện tại còn không biết hối lỗi, không làm gì bù đắp, lại vẫn quan tâm săn sóc như vậy, hắn càng không can tâm. 

Không hẳn là cảm giác ghen tị do yêu đương mang lại mà một phần còn vì cuộc sống bất hạnh của chính hắn nữa. 

Đương nhiên Liễu Túc cũng từng có nỗi khổ riêng, tôi nghĩ chẳng ai bị ép bán thân lại vui vẻ được cả; nhưng có vẻ cô nàng cũng dần hòa mình vào nó, tự tìm vui trong khổ; rồi thì cảm thấy đi quyến rũ người khác để đạt được lợi ích cũng chẳng có gì đáng buồn hết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện