Hiếm có dịp gặp lại bạn cũ, vốn là muốn cùng Lộ Khải Văn đi ra ngoài nhưng Uông Tư Niên bị cái tin kia dọa cho sợ trối chết, lại nhớ ra được đoàn phim mời xuống phòng ăn của nhà trọ ăn cơm.
Ân Hải Lý đến chào hỏi hắn, cũng mời Đồ Thành và trợ lý của hắn tới ăn cơm. Trong núi cái gì cũng thiếu, thứ không thiếu chỉ có món ăn dân dã, tuy rằng chỉ là những món truyền thống, bày biện giản dị nhưng vẫn xếp đầy một bàn, mùi vị chẳng kém tủy phượng gan rồng, hương cơm hấp dẫn tràn đầy căn phòng.
Trên bàn ăn, Ân Hải Lý mắt thấy Đồ Thành vẫn chưa chịu động đũa, còn Uông Tư Niên đã lén lút đưa đũa đến gắp về một miếng thịt gà, cô bèn đánh một đũa lên mu bàn tay hắn.
"Au!" Uông Tư Niên chỉ có thể cúi đầu ăn salad, còn không phải kiểu salad có sốt mà chỉ dưới nước chanh không. Người khác phiền muộn không có khẩu vị, hắn thì càng buồn càng đói, lúc này mở miệng ra có khi nuốt được cả voi.
Ân Hải Lý rót một chén rượu cho Đồ Thành: "Mao đài trong núi cũng không biết là thật hay giả, anh uống tạm."
Đồ Thành vẫn bất động như cũ, chỉ nói: "Bảo tiêu không có thời gian tan làm, hiện tại tôi không thể uống rượu."
"Doãn Bạch nói không sai, anh rất chuyên nghiệp." Ân Hải Lý cười cười, quay đầu hỏi Uông Tư Niên, "Tư Niên, còn nhớ bạn trai cũ của cậu không?"
Mới vừa bị Gino làm loạn tâm trí, Uông Tư Niên nuốt một miếng cải xanh, không chút nghĩ ngợi mà hỏi lại: "Người nào?"
"Tần Thắng. Sao, vừa mới làm loạn trên tin tức xong cậu đã quên người ta rồi?" Ân Hải Lý nhàn nhạt liếc nhìn Đồ Thành một chút, cố ý nhắc lại chuyện cũ, "Con Porsche màu đỏ kia của cậu là anh ta tặng đấy."
"Ừ, là anh ta đưa." Sau khi quay phim xong Uông Tư Niên đã đọc tin tức kia nhưng cũng không hoàn toàn để trong lòng, "Anh ta muốn thì cứ trả lại thôi."
"Cái người ta muốn không phải xe, là tim cậu ấy." Ân Hải Lý cong mày liễu, ung dung uống cạn rượu trắng trong chén, vừa cười vừa nói, "Tôi biết Tần Thắng trước cậu, anh ta lúc đó vẫn thẳng, sao đến chỗ cậu lại thành cong cơ chứ?"
Uông Tư Niên trước giờ vẫn hết sức tự phụ với mị lực của mình, lời này chính là hợp ý hắn, không chút nghĩ ngợi đã nói: "Đây không phải chuyện thường tình sao, em là ai chứ, sao mà không cong cho được?"
Ân Hải Lý lắc đầu một cái, nhìn Đồ Thành thở dài: "Đây chính là một tên vô lại bội tình bạc nghĩa, người ta vì cậu ta mà cong thế mà cậu ta lại quăng người đi, chẳng trách đối phương muốn uống thuốc tự sát."
Đồ Thành không lên tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu trắng. Sau đó hạ cốc rồi tự mình rót đầy.
Uông Tư Niên hôm nay tinh thần không yên, thứ cần chú ý cũng không để tâm, uống một ngụm nước chanh bỏ thêm không ít mật ong, còn nói năng hùng hồn: "Sao lại nói em bội bạc tình nghĩa, lúc em yêu anh ta là thật tâm, không yêu nữa đương nhiên muốn cho nhau tự do, còn việc đối phương còn yêu em hay không thì sao em quản được. Cũng không thể là tên đạo đức giả, ai yêu em em cũng phải đáp lại chứ, có nhiều người yêu quý em như vậy thì em đáp lại kiểu gì?"
Đồ Thành ngửa đầu lại trút xuống một chén. Rượu cay sau khi vào miệng vẫn thiêu đốt thực quản, tiến vào dạ dày, xem ra đúng là hàng rởm.
Sau đó Ân Hải Lý nói với Uông Tư Niên, dù thế nào thì tin tức này cũng đã trở nên rất nóng, gây tổn hại không nhỏ đến hình tượng của cậu, người bên trên đều đang bàn bạc cân nhắc. Chị có phái người đến bàn với Tần Thắng, để anh ta thừa nhận câu kia mình nói là do uống thuốc độc xong ăn nói linh tinh, còn cậu nữa, cũng phải có hành động khác để dời sự chú ý của công chúng. Đoàn phim cũng nói với chị, hi vọng cậu có thể tạo scandal CP với Liễu Túc, trong tuần lễ thời trang này hai người các cậu cứ hơi ám muội chút, nếu có người hỏi thì thừa nhận, chờ phim chiếu xong liền chia tay...(*)
Một bữa cơm, bốn người đều mang tâm sự riêng, ai cũng không quá thoải mái.
Sau khi ăn xong Lộ Khải Văn lại xuất hiện. Gã có máy bay trực thăng riêng, không chịu được điều kiện đơn sơ của nhà trọ trên núi nên tính đưa Liễu Túc và Uông Tư Niên đến khách sạn gã ở. Hôm sau có thể cùng nhau đến dự tuần lễ thời trang.
Hóa ra năm đó Liễu Túc bị Từ Sâm đóng băng, sau khi hết hợp đồng thì rời đi nhưng vẫn không thể phát triển thuận lợi. Là Lộ Khải Văn đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi cho cô, giúp cô ký kết với công ty gã, để cô lần thứ hai phát hồng.
Uông Tư Niên ngồi ở ghế phụ, Ân Hải Lý và Liễu Túc một hàng, Dụ Tín Long cũng được mời tham dự tuần lễ thời trang, năm người ngồi vừa một máy bay trực thăng loại nhỏ, không thêm được người khác.
"Anh ở chỗ này, Tư Niên giao cho tôi." Ân Hải Lý ngồi trên máy bay, liếc mắt đưa tình với Đồ Thành đứng ngoài, so với Lộ Khải Văn trắng trẻo nhã nhặn thì cô lại thích vị anh tuấn khiêu gợi này hơn, cô dùng một loại giọng điệu trưởng thành ve vãn, nói, "Vốn đã chuẩn bị giường lớn cho anh, lần sau anh chạy không thoát đâu."(**)
Thân phận của Đồ Thành bây giờ vẫn chỉ là bảo tiêu, nếu tỏ ra quá cương quyết thì khó tránh được người ngoài hoài nghi, chỉ có thể đợi Uông Tư Niên chủ động mở miệng muốn lưu lại hay yêu cầu hắn đi cùng.
Nhưng Uông Tư Niên lại do dự nhìn Đồ Thành, trước sau cũng không thể mở miệng. Quan hệ của ba người quá mức phức tạp, trước mắt hắn cũng không có tự tin để phân tách rõ ràng.
"Tư Niên, em sao vậy?" Tiếng nổ động cơ của trực thăng vang vọng, Lộ Khải Văn đưa tay tới nắm chặt tay Uông Tư Niên, nhìn ra hắn vẫn ngưng thần nhìn Đồ
Thành liền cười, nói, "Không cần đi đâu cũng dẫn bảo tiêu theo, giao em cho tôi, chẳng lẽ còn có gì không yên tâm sao?"
"Đương nhiên yên tâm, đời này cho dù không thể tin ai thì Văn ca đối với tôi vẫn là một sự tồn tại đặc biệt." Uông Tư Niên quay đầu, miễn cưỡng cười với Lộ Khải Văn, "Không sao, chúng ta lên đường đi."
Lộ Khải Văn nhận lại một nụ cười, càng dùng sức nắm lấy tay Uông Tư Niên.
Tiếng cánh quạt ầm ầm vang lên, quấy tan màn đêm, máy bay trực thăng bắt đầu bay lên cao.
Đồ Thành ngửa mặt nhìn Uông Tư Niên, vẫn không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ là sâu trong đôi mắt có hai phần âm u, chưa kịp nhìn kỹ đã nhanh chóng tan vào bóng đêm. Uông Tư Niên cũng cúi đầu nhìn đối phương. Bọn họ cùng mím chặt môi, không nói một lời, cứ như vậy dần xa cách, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn của đối phương.
Tuần lễ thời trang diễn ra ở Thượng Hải, Uông Tư Niên vừa rời đi, Đồ Thành đã gọi cho Trương Đại Xuân để ông đứng ra liên lạc với lực lượng cảnh sát, bảo vệ an toàn cho Uông Tư Niên.
Chỉ chốc lát sau Trương Đại Xuân gọi báo lại cho hắn là đã sắp xếp ổn thỏa, dù sao cũng là nơi nhiều người, Lộ Khải Văn và Dụ Tín Long hẳn không đến nỗi làm điều xằng bậy. Nhưng Đồ Thành vẫn một đêm không ngủ, hắn đeo tai nghe dùng cho thiết bị nghe lén, cẩn thận chú ý hướng đi của bên kia.
Trạng thái sốt ruột này kéo dài tới tối ngày hôm sau. Sau khi đến Thượng Hải, ngoài khoảng thời gian bận rộn, hai người Uông Tư Niên và Lộ Khải Văn cơ hồ luôn đi cùng nhau. Lúc thì nói với nhau về những bộ phim mình đánh giá cao hay những ngôi sao mới nổi, sau lại bàn đến chuyện phong nguyệt, từ tình hình đất nước tới vui buồn cá nhân, thỉnh thoảng Lộ Khải Văn còn thổ lộ tâm tình.
Tuy Uông Tư Niên vẫn ít nói như trước nhưng biểu hiện cũng không còn là sợ hãi thất thố mà còn có vẻ sẵn sàng ngồi nghe.
"Lát nữa hẹn bên Liễu Túc đi ăn khuya, chúng ta cùng đi." Là giọng Lộ Khải Văn.
Uông Tư Niên cười đồng ý, Lộ Khải Văn còn nói: "Tôi đi tắm trước, em có muốn tắm cùng không?" Gã dừng một chút, ý mê hoặc trong giọng nói càng rõ ràng: "Nếu em muốn thì, đêm nay không ăn khuya, sẽ ăn em."
Mười một giờ đêm, Đồ Thành nghe được một tiếng hôn. Người bắt đầu nụ hôn là Lộ Khải Văn, ban đầu có lẽ là hôn lên trán hay má, sau đó được voi đòi tiên, hướng về phía môi đối phương lại bị Uông Tư Niên cười ngăn lại nên không thực hiện được.
Lộ Khải Văn tiến lùi đúng mực, cũng không giận, chỉ cười nói "Chờ" rồi tiến vào buồng tắm.
Bên kia rất nhanh đã yên lặng, một lát sau lại truyền đến động tĩnh, là âm thanh hai người trên giường kịch liệt hôn nhau, dính nhớp lại ám muội.
Nghe không chân thực cũng không rõ ràng, Đồ Thành tức giận kéo tai nghe, đập nát trên mặt bàn.
Thiếu đi Uông Tư Niên ồn ào bên người, buổi tối này đáng nhẽ phải rất đẹp, trăng treo trước cửa sổ, mây trôi lờ lững. Nhưng hắn lại đỡ trán, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có. Hắn nhận ra bản thân đã trở thành một kẻ đê hèn đi nghe trộm, vì hung án mà nghe lén Lộ Khải Văn chỉ là một cái cớ cấp thấp, mục đích thật sự của hắn cỡ nào tiêu cực khốn nạn, lại bị giấu đi sâu đến nhường nào.
Đồ Thành đứng lên, hướng đến buồng tắm, mở vòi nước, đưa đầu vào bồn rửa mặt, dùng nước lạnh xua tan kích động trong lòng. Hắn hi vọng nếu làm như vậy mình có thể thoát khỏi thống khổ, tỉnh táo trở lại, có thể xua tan mọi hình ảnh ngọt ngào của người kia.
Nhưng không thể, hắn vẫn bị vây hãm.
- --
Hal: (*) Tôi lạy từ dưới tôi lạy lên =))))) Chiến lược nào vô lý đùng đùng thế này =)))) Anh vừa có tin đồn quăng người ta đi khiến người ta lụy tình muốn chết xong anh lại có tin đồn yêu đương với bạn diễn chưa quen được mấy tháng =))))))? Ủa không phải thế càng bị chửi à quý vị =)))))? Không hiểu luôn á trời ơi =))))
Nửa cuối bộ này kiểu cứ bước vài bước lại thấy tức ấy các cô à (tôi thôi), nhưng chúng ta có thể nghĩ theo hướng tích cực là đại ca đã để ý meo meo rồi, lúc này nghe thế kia cảm thấy hụt hẫng thất vọng nên mới hành xử như vậy.
Tôi ghét kiểu dằn vặt thế này để cho thấy tình cảm nhân vật cơ mà, oh well, có còn hơn không.
(**)...Gì vậy... Tôi cũng không biết mình có hiểu sai không nữa thề đấy. Nói giỡn hay không thì nó vẫn cứ vô duyên =)))))) Ơ thế đã nhìn ra meo meo động tâm rồi vẫn nói thế là ra làm sao? Huhu, thế giới buông thả của người lớn thật khó hiểu huhu
Cuối cùng thì, tôi không biết nói gì ngoài hãy tin tưởng gu truyện của tôi (và tin tưởng meo meo): 1x1, yêu đương trung thủy không nhăng nhít.
P/s: Vì tôi ghét bất cứ ai chen đường CP chính nên tôi ghét Gino mặc dù thằng cha ấy đẹp __ (: 3 J)Z