Hiệu trưởng Chương đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho hai người, Đoàn Dịch Kiệt tự mình đưa Hứa Lương Thần về sân sau, gọi người lấy đồ ăn, nước trà và nước ấm, cứ tha thiết dặn cô ngủ một giấc, sắp xếp xong thị vệ gác, mới lưu luyến không rời tiếp tục đi bàn bạc công việc.
Hứa Lương Thần đã ngủ một giấc trên xe nên cũng không mệt lắm, nhìn đại thiếu mặt lạnh lúc nãy cẩn thận thân thiết với mình như gà mái bảo vệ con, tâm trạng có chút phức tạp đồng ý. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh ra khỏi cửa sân, cô mới chậm rãi tắm rửa, thay quần áo ngồi lên ghế trúc cạnh bàn trà, dùng chút canh điểm tâm.
Mặt trời từ từ xuống núi, không biết ở đâu vang lên tiếng chuông hùng hồn mạnh mẽ, sau đó loáng thoáng nghe được bên ngoài sân tiếng khẩu lệnh tan đầy thần phấn chấn của các học sinh trường quân sự. Bỗng nhiên không hiểu sao trong lòng Hứa Lương Thần cảm thấy bình yên và kiên định.
Đất nước phương đông cổ điển rộng lớn giàu mạnh này truyền thừa phật pháp, lễ nghi, truyền thống, từ thời Thanh đến nay lại bởi vì nghèo túng yếu kém mà nhiều lần bị cường quốc xâm lược. Tiếng chuông hùng hồn mạnh mẽ và âm thanh của tuổi trẻ, nghe thì tưởng như vô cùng đối lập nhau nhưng lại rất hòa hợp, như tượng trưng cho con sư tử mạnh mẽ đang ngủ say, nhưng đang tích dần sức lực dồi dào.
Hứa Lương Thần đứng trước cửa sổ, nhìn mây ngũ sắc khắp trời, bất giác nở nụ cười.
Khi trời sắp tối, Đoàn Dịch Kiệt mới vội vàng trở về. Vào cửa liền nhìn thấy Hứa Lương Thần nhàn nhã ngồi trên sofa ôm một quyển sách rất dày. Cô đã thay quần áo, tóc vừa gội không buộc, xõa xuống vai mang theo vẻ biếng nhác và sự quyến rũ của mỹ nhân.
Đôi môi mỏng của Đoàn Dịch Kiệt hơi cong lên, nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy vai cô từ phía sau, dịu dàng khẽ hỏi: “Sao em không đi nghỉ?”
Hứa Lương Thần bị bất ngờ, người cứng lại, hơi thở quen thuộc truyền tới, cô chậm rãi ngẩng đầu lườm anh, nụ cười cưng chiều trên gương mặt kia khiến cô hoảng hốt, rũ mắt xuống, nói: “. . .Em không mệt.”
Đoàn Dịch Kiệt cười khẽ gật đầu, cúi người hôn nhẹ lên tai cô: “Vậy thì cùng anh đi gặp người nước R đi?”
Hứa Lương Thần giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, Đoàn Dịch Kiệt muốn cô đi nói chuyện với người nước R cùng anh?
Đoàn Dịch Kiệt hiểu thắc mắc của cô, buông tay ra đứng thẳng người lên rồi nghiêm túc nói: “Lương Thần, em là một nửa trong sinh mệnh của anh, anh không có bí mật gì phải giấu em, không có chuyện gì không thể nói với em.” Thấy tay Hứa Lương Thần run lên, quyển sách rất dày suýt nữa thì rơi xuống đất, đôi mắt đen láy của anh nheo lại, nói tiếp: “Hơn nữa, gặp người nước R cũng không phải là việc riêng của một mình anh. Người nước R vẫn chưa hiểu rõ, bọn họ đang phải đối mặt với một dân tộc, một chỉnh thể.”
Câu nói thản nhiên đơn giản nhưng Hứa Lương Thần lại thấy trong đó có khí phách và ẩn ý. Cô ngẩng đầu, đôi mắt to sáng ngời, trắng đen rõ ràng, trong suốt đến gần như lành lạnh nhìn người đàn ông trước mặt này, trong lòng bất giác nghĩ, quốc gia nhiều khó khăn, cường quốc vây rình, trách nhiệm trên vai anh khác với người bình thường, nếu mình có thể cố gắng góp chút ít sức lực cũng tốt.
Trong đôi mắt đen dịu dàng của Đoàn Dịch Kiệt như hiện lên sự tán thưởng và khen ngợi, đưa tay cầm lấy quyển sách Hứa Lương Thần đang cầm đặt lên bàn, ý bảo cô đi thay quần áo. Thời gian không còn sớm, người nước R đã chờ ở chỗ hẹn rồi.
Đại diện nước R đưa ra yêu cầu với quân chính phủ, ám chỉ nếu hai bên có thể hợp tác, không chỉ có ích lợi gấp đôi mà người nước R sẵn lòng bán vũ khí mới nhất của lục quân cho quân miền nam. Người giới thiệu là Đại sứ của Nhật thay thế sĩ quan trung tá Tiểu Thôn ở Yến Châu, trong khoảng thời gian này anh ta thường xuyên đi đi lại lại giữa Yến Châu và Mân Châu.
Đoàn Chính Huân vì đại sứ quán đã từng gặp Tiểu Thôn một lần. Ông không tỏ thái độ gì trước những điều kiện bọn họ đưa ra, nhưng Tiểu Thôn lại dương dương tự đắc báo cáo với thủ trưởng rằng tuy Đoàn Chính Huân có thể có điều kiện khác, nhưng tính toán của họ vẫn có khả năng thành công. . . . . . Kinh tế của quân chính phủ không sung túc thì sao có thể quả quyết cự tuyệt sự hấp dẫn của nhiều lợi ích và vũ khí kiểu mới được?
Vì thế, thông qua đại sứ quán, bí mật mời Đoàn Chính Huân bàn bạc hợp tác song phương. Đoàn Chính Huân thoái thác công việc bận rộn, qua mấy lần thì đẩy sang cho Đoàn Dịch Kiệt. Người nước R tự cho là ngầm hiểu, vì thế sau khi nghe nói Thiếu soái mặt lạnh đưa quân đến thị sát, liền phái Tiểu Thôn dẫn đầu năm đại biểu đến Mân Châu.
Hứa Lương Thần thay bộ sườn xám xanh nhạt, hai người cùng đi ra ngoài, hiệu trưởng Chương dẫn theo mấy thủ hạ đã chờ ở bên cạnh xe. Sau khi tiếp đón thì ra lệnh, xe chạy ra cửa hông trường quân sự, đi thẳng đến tiểu hồ Tây.
Hồ Tây ở trong nội thành Mân Châu, trong lịch sử từng cùng với Hồ Tây ở Hàng Châu, Hồ Tây ở Dĩnh Châu nổi tiếng với cái tên “Tiểu Hồ Tây”. Hồ Tây ở Hàng Châu “Ngô Cung Tây Tử”, còn hồ Tây ở Mân châu lại là “Mang La Tây Tử”, quyến rũ như một cô gái nhỏ, là thắng cảnh một thời.
Xe chạy chưa lâu, trong màn đêm, xa xa đã ẩn hiện sóng hồ gợn lăn tăn. Những ánh đèn trên thuyền đánh cá điểm xuyết trên mặt hồ; cầu trúc hình vòm như hai nửa trăng tròn vắt ngang mặt hồ, đây cũng là cảnh “cầu vòm hai trăng” nổi tiếng của tiểu hồ Tây.
Mọi người xuống xe, La Hoằng Nghĩa bình tĩnh nhìn xung quanh, đội trưởng đội cảnh vệ núp trong bóng cây ra hiệu, rồi sau đấy xoay người mở cửa xe.
Hứa Lương Thần đi cạnh Đoàn Dịch Kiệt và hiệu trưởng Chương đi qua cây cầu vòm, trên đảo giữa hồ có một tòa nhà kiểu tây ba tầng, nóc nhà là sân thượng. Đoàn Dịch Kiệt quay đầu nhìn cô cười nói: “Đây là Nguyệt Lan Cư vừa có món ngon vừa có cảnh đẹp. . . . . .”
Hiệu trưởng Chương cười tiếp lời: “Đây là nhà hàng trăm năm tuổi đầu tiên dùng quạt điện và điện thoại ở Mân Châu, có chút hơi thở hiện đại, buôn bán rất tốt.”
Hứa Lương Thần nhìn câu đối rồng bay phượng múa ở cửa lớn được thắp đèn sáng trưng: “Nhất lâu phong nguyệt đương hàm ẩm, thập lý hồ sơn doanh túy mâu”, không khỏi mỉm cười gật đầu. Nguyệt Lan Cư có núi sông mĩ lệ bao quanh, mà chủ tiệm làm ăn lương thiện, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đánh bắt từ ngay trong hồ, làm ăn thịnh vượng thanh danh lan xa, không ngờ còn bắt kịp thời đại đưa quạt điện và điện thoại vào để mở mang thị hiếu. Xem ra những công nghệ kỹ thuật của phương Tây đang từ từ du nhập.
Tiệm rượu đã sớm được đặt trước, đêm nay đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ sắp xếp một phòng đàm phán trang nhã bên cửa sổ tầng hai.
Người nước R gồm năm người, gồm tuỳ viên quân sự của đại sứ quán Yến Châu Phong Điền, thư ký cao cấp Tửu Tỉnh và mọi người. Họ có quen biết với Đoàn Dịch Kiệt, cho nên vừa nhìn thấy bóng dáng anh dưới lầu đã vội vàng ra tiếp đón.
Đoàn người hàn huyên vài câu, khách khí nhường nhau lên lầu. Hiệu trưởng Chương từng du học ở nước R, đương nhiên có thể giao tiếp rất trôi chảy. Vậy nên Hứa Lương Thần đi sau Đoàn Dịch Kiệt không lên tiếng đến tận khi mọi người đi vào ngồi xuống.
Rất bất ngờ, Tiểu Thôn Thái Lang đưa trộm thuốc phiện vào nước Z, kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ cho chính phủ nước mình lại là một kẻ gầy gộc tháo vát, bộ dáng lịch sự nho nhã, nói chuyện luôn mỉm cười, trên người mặc áo dài, rất lịch sự. Nếu không phải trong đôi mắt thường lóe lên tia sáng khôn khéo, thì sẽ làm người ta nghĩ rằng ông ta chỉ là một văn sĩ rất bình thường.
Đoàn Dịch Kiệt trẻ tuổi, dường như khiến Tiểu Thôn Thái Lang có chút bất ngờ, trong nụ cười của ông ta che giấu vẻ đăm chiêu, nhìn chăm chú vào thiếu soái Quân Chính phủ phía Nam đã nổi danh từ lâu, và người vợ xinh đẹp đoan trang tao nhã bên cạnh anh. Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên chào hỏi, ánh mắt dịu dàng thân thiết nhìn về phía Hứa Lương Thần không thoát khỏi ánh mắt của Tiểu Thôn Thái Lang.
Ông ta nhanh chóng ra quyết định, lặng lẽ nháy mắt với Phong Điền. Phong Điền nhân lúc mọi người ngồi xuống, thì mới Đoàn Dịch Kiệt ngồi một bên, Tửu Tinh cung kính đưa lên một tấm bản đồ, Phong Điền chỉ vào nhỏ giọng nói tiếp.
Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên liếc mắt nhìn Lương Thần, Hứa Lương Thần thông minh yên lặng đứng sau anh, thấp giọng làm phiên dịch. Theo như lời Phong Điền, đại ý là đế quốc R