Cảnh tượng hôm nay thật sự kỳ lạ, anh đường đường là đại thiếu của Soái phủ lần đầu tiên bị mọi người đồng thời lờ đi. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào phu nhân Thiếu soái vẻ mặt mệt mỏi. Đoàn Dịch Kiệt hơi nhíu mày, trong lòng lại hoang mang, nhưng không bằng sự lo lắng cho giai nhân bên cạnh. Anh chẳng quan tâm vì sao cô lại kháng cự mình, mang theo rất nhiều điều khó hiểu nửa cương quyết nửa dụ dỗ đưa cô vào phòng nghỉ.
Vừa mới ngồi xuống, quân y phụng mệnh vội vàng chạy tới, dưới lời gợi ý trực tiếp nhưng cũng mơ hồ của Lư phu nhân, không để ý đến đôi mắt sắc bén lạnh lùng và sắc mặt khó chịu không chút biểu cảm của Đoàn Dịch Kiệt, bác sĩ liền kiểm tra cho Hứa Lương Thần đồng thời cũng hỏi tình hình sinh hoạt hằng ngày gần đây. Không lâu sau, ông trầm tư, quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói một câu.
Nghe vậy, Lư phu nhân yên tâm mỉm cười gật đầu; tay Ngô Văn Quyên vỗ ngực mặt mày vui vẻ; hai tay Nhị phu nhân chắp lại niệm Phật; Tam phu nhân nhìn đôi vợ chồng trẻ cười cười như có đăm chiêu; Cảnh Văn Thanh vừa tới, mới bước được một chân vào, trợn tròn mắt không nói gì, không thể che giấu được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Hứa Lương Thần là một trong những đương sự còn kinh hãi nói gì đến cô ta. Cô tựa vào sofa, khó tin mở to đôi mắt như ánh sao đêm, sau một lúc lâu mới căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, vẫn không thể nói được gì. Tin tức bất ngờ thật sự làm cô không biết nên nói gì, chỉ có thể theo bản năng nhìn “Đầu sỏ gây ra”.
Nhìn Đoàn Dịch Kiệt cô lại càng bất ngờ hơn, từ lúc quen biết tới giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thiếu soái mặt lạnh bình tĩnh kia có dáng vẻ ngốc nghếch như vậy!
Cái gì? ! Lương Thần mang thai, có con của anh? ! Đoàn Dịch Kiệt ngạc nhiên xen lẫn vui sướng, tin vui bất ngờ làm anh suýt nữa không chịu được mà ôm lấy vợ yêu Lương Thần vào lòng. Chúng ta có con rồi, là cốt nhục của anh và em!
Một cảm giác chưa từng có dâng lên trong chớp mắt, Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy dường như có một mầm mống ấm áp chôn sâu trong lòng mình, một cây dây leo mọc lên cuốn lấy tim anh. Cảm giác mềm mại ấm áp này khiến anh thật sự không thở được, không mãnh liệt như gió giật mưa to, mà là một đóa hoa thơm từ từ nở rộ sâu trong lòng, tỏa hương từ một góc rồi lan ra khắp người. Giờ khắc này, mọi việc rắc rối trên thế gian đều biến mất, trong lòng anh, trong mắt anh chỉ có cô gái có đôi mắt sáng trước mặt, chỉ có đứa con của mình trong bụng cô.
Mặc dù ngạc nhiên với hành động của Đoàn Dịch Kiệt, nhưng Hứa Lương Thần cũng hiểu, dù thế nào cô cũng đã là con dâu nhà họ Đoàn, người nào đó đùa giỡn lưu manh cũng không tính là không danh chính ngôn thuận. Cho nên trong khoảng thời gian này dù tâm trạng rối rắm, luôn phân vân giữa tình và lý nhưng cơ thể mới nếm mùi hoan ái lại phản ứng cực kỳ chân thực, không cách nào chối cãi được.
Ai biết, trong lòng còn chưa rõ ràng, mình đã lại, lại. . . . . . Mang thai rồi? ! Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy đầu trống rỗng. . . . . . Bất giác ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn, đập vào mắt đôi mắt đen ánh lên niềm vui sướng bất giờ của Đoàn Dịch Kiệt, sâu trong mắt tràn đầy tình cảm, dường như người trước mắt mới là bảo vật vô giá trong tim anh. . . . . . Tim Hứa Lương Thần bỗng run lên, chỉ cảm thấy dưới ánh mắt dịu dàng cưng chiều ấy, trái tim lạnh băng, lòng như tuyết phủ của mình được mặt trời chiếu vào, tuyết hóa thành nước mùa xuân chảy róc rách. . . . . .
Ngay lúc ấy, một giọng nói ngọt ngào êm dịu vang lên, cắt đứt tầm mắt lặng lẽ dây dưa của hai người. Cảnh Văn Thanh tươi cười đi tới, nửa trêu chọc nửa hàm ý không rõ: “Lần này Tiểu Kiệt ra ngoài, việc công và việc tư giải quyết đều không tồi. . . . . . Hôm kia còn nghe bà nội than vãn, nói là không biết có phúc được hưởng phúc ‘tứ đại đồng đường’ không, không ngờ vừa về đã có tin vui, chúc mừng mẹ nuôi. . . . . .” Sau đấy liền nghe thấy cô ta luôn miệng gọi đám nha đầu đi báo tin cho Đoàn lão phu nhân.
Hứa Lương Thần hoàn hồn, tim ngừng đập, ánh mắt lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm và buồn bã, có phần bối rối nhìn Đoàn Dịch Kiệt, cúi đầu xuống. . . . . . Sao cô ngốc vậy, cuộc hôn nhân này vốn là tên họ Đoàn nào đấy đột nhiên nổi hứng, cái gì mà việc công và việc tư giải quyết không tồi? Tin tức không nên tới này làm người trong lòng anh ghen đấy.
Cảnh Văn Thanh chúc mừng khiến Lư phu nhân, Ngô Văn Quyên đang đắm chìm đang vui mừng hoàn toàn vui ra mặt. Tam phu nhân, tứ phu nhân cùng nhau đến chỗ lão phu nhân và Đoàn Chính Huân đi báo tin vui. Lư phu nhân gọi quân y hỏi cẩn thận tình hình sức khỏe con dâu mình, hằng ngày chăm sóc nên chú ý gì. Ngô Văn Quyên ra ngoài dặn phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị cơm cho thiếu phu nhân lần nữa. . . . . . Hỏi quân y xong, thấy con trai vẫn đang ngẩn người, Lư phu nhân cười: “Dịch Kiệt, mau đưa Lương Thần về nghỉ ngơi, đợi bụng khá hơn thì uống ít canh. . . . . . Con cũng không để ý gì cả, để Lương Thần đi đường mệt nhọc. . . . . .”
Trong phòng mọi người hỏi thăm dặn dò mãi, làm cô càng thêm mệt. Nghe Lư phu nhân dặn như vậy, cô cũng không khách khí nữa, gật đầu coi như đã nhớ, rồi vịn lên tay vịn sofa đứng dậy.
Cơ thể chưa kịp di chuyển, Đoàn Dịch Kiệt đã cúi người xuống, giơ hai tay ra muốn đỡ. Nhìn tư thế của anh, Hứa Lương Thần có chút ngượng ngùng có chút lúng túng, cúi