Vừa nói xong cô lại suy nghĩ câu nói lúc nãy ngờ vực hỏi lại.
"Mà là bồi đắp tình cảm hay là lấy lòng bố mẹ anh?"
- "Bồi đắp."
Là cô nghe không rõ giờ thi toan cả rồi, nếu như bồi đắp tình cảm của đôi bên thì không phải cô là đang đưa đầu vào hang cọp hay sao? Chỉ cần con cọp cắn cái rập thì xong chuyện rồi.
Lý Tuệ An tái mặt cô hét lớn.
"Không được!"
- "Nói ra rồi không thể làm trái, cố gắng làm một người vợ tốt đi nhé."
Phạm Thiên cười cười đứng dậy đi vào trong phòng, Lý Tuệ An như tát mạnh vào mặt, có lẽ tai cô cần đi khám rồi nên mới nghe ra thứ có lợi.
Nhưng không sao, cô còn một chiêu chữa cháy.
Cô nghĩ rằng nếu như không có tình cảm sẽ được thôi mà, đúng là như thế.
Sáng sớm của vài ngày sau, một ngày đẹp trời.
Lý Tuệ An như thường ngày, ngái ngủ đi lấy nước để uống mắt vẫn nhắm lại không nhút nhích, cô cũng chẳng sợ va phải thứ gì đó.
Ly nước rót theo linh tính mách bảo được ngưng lại đưa lên miệng uống, tiếng ực ực phát ra từ cuống họng của cô.
Hai vệt sáng từ mắt được khai mở, ngay trước mắt cô lại hiện ra dáng vẻ Phạm Thiên đang đứng khoanh tay dựa vào thành phòng bếp.
Lý Tuệ An sặc nước phun mạnh vào mặt Phạm Thiên.
Tình huống éo le khiến cho Lý Tuệ An không biết nói gì, cô chữa cháy bằng cách giả lơ hỏi thăm anh.
"Ha, sao hôm nay anh lại ở nhà thế, tôi cứ tưởng là trộm đấy.
Dọa tôi sợ chết rồi."
Phạm Thiên dùng bàn tay vuốt từ trán xuống mặt, vớt đi những giọt nước dơ lúc nãy Lý Tuệ An đã phun vào mặt anh.
Anh thở cực kì dài, mở mắt nhìn cô.
"Ngày đầu ở nhà lại bị cô chào đón bằng cách phun sương, không biết lần sau sẽ như thế nào nữa."
- "Anh cũng biết đùa quá rồi đấy."
Khi hai người họ đang đùa qua đùa lại thì tiếng chuông vang lên liên hồi, Phạm Thiên chau mày miệng méo mó không biết là ai đến giờ này.
Lý Tuệ An chóng nạnh rồi quyết định làm một người vợ hiền dâu thảo, xách cái mông lên đi đến cửa nhà mở ra.
Mở cửa ra thì đó lại là bố mẹ chồng của cô, họ vui vẻ chào hỏi cô.
"Con dâu, mới ngủ dậy à?"
- "Bố mẹ?"
Đây không phải là giọng của Lý Tuệ An, cô đang đứng với cái miệng cứng ngắt ở đó.
Phạm Thiên ló đầu ra tròn mắt hỏi, giờ đây bố mẹ Phạm Thiên nhìn ra anh cũng đang mặc đồ ngủ và lại nghỉ phép ở nhà thì họ vui lắm.
Mắt họ tít lại cười không khép được miệng.
Lý Tuệ An nhìn theo ánh mắt của bố mẹ Phạm Thiên rồi đảo mắt nhìn sang anh dần dần chú ý bộ đồ hiện tại của hai người, khuôn miệng méo mó.
Mở nụ cười công nghiệp rồi ấp úng la lên.
"A a.
Bố mẹ cứ vào trong đi bọn con có công chuyện cần giải quyết bây giờ, lát nữa chúng con sẽ ra ngay.
Bố mẹ cứ vào đi nhé."
Nói xong không để cho anh định hình cô xoay người Phạm Thiên 180° lấy hai bàn tay ấn đằng sau vai anh, cô đẩy Phạm Thiên đi vào trong phòng với nét mặt khó hiểu của anh ta.
Nhanh chóng đóng sầm cửa lại, bố mẹ Phạm Thiên thấy vậy thì cũng gật đầu cười toe toét ngõ ý rất hài lòng.
Bên trong phòng Lý Tuệ An như thoát được một kiếp nạn, xoay người lại thì bị ánh mắt như con dao thái chỉa thẳng vào mắt cô.
Cô mém ngã ngửa, định hình rồi nói nhỏ.
"Anh làm gì vậy? Còn không mau thay đồ đi, anh định vác cái thân không hoàn chỉnh này đi diện bố mẹ của anh sao? Mau thay đồ đi."
Phạm Thiên cuối cùng cũng biết ý định của cô, anh