Sau một lúc tìm kiếm rối tung rối mù thì Phạm Thiên đã thấy chiếc chìa khóa dự phòng ở trong túi áo khoác, anh nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa.
Lý Tuệ An khi nghe tiếng "cót két" phát ra từ cánh cửa phòng thì cô cũng đã biết đó có lẽ là Phạm Thiên.
Cô sợ phải gặp anh ngay lúc này nên hoảng hốt lấy chăn dày chụp kín người, ngồi cúm rúm một góc.
Phạm Thiên hấp lấp lao vào bên trong khi cánh cửa được anh giải thoát, mở toang ra thì đập vào mắt anh một cái chăn đang lồi một thứ to đang ở bên trong.
Cuối cùng anh cũng được thở phào, ánh mắt hoảng loạn lại dịu dàng thêm.
Đôi mắt bè lại, không còn khó chịu hay mệt mỏi nữa anh đi đến bên chiếc giường.
Cơ thể Phạm Thiên ngồi lên trên giường, Lý Tuệ An có thể cảm nhận được anh đang ở kế bên mình nên muốn né sang một bên.
Anh cất lên một giọng nói ấm áp như biển lửa đang sưởi ấm một tảng băng lớn.
"Đang khó chịu ở đâu sao? Vì sao lúc nãy không chờ tôi chở về, mà lại tự ý bỏ về rồi?"
Lý Tuệ An không buồn trả lời, nước mắt cô dần khô lại chỉ im lặng ngồi bên trong chăn mà thôi.
Làm sao anh có thể biết trong người cô đang khó chịu và lạnh cỡ nào khi mà có thể cơ địa lại toát ra một nhiệt độ không thuộc về thực thể.
Nó cứ lạnh lẽo thấu vào bên trong xương tủy, chính cô cũng không thể nào hiểu nổi nó là thứ gì mà lại khiến cô lạnh đến như vậy.
Phạm Thiên biết cô đang tức giận nên không hành động thêm bất cứ điều gì.
Cứ như thế mà ngồi đó cùng yên lặng với Lý Tuệ An, cho đến khi cô cảm thấy rõ ràng anh đang ở kế bên nhưng lại không phát ra tiếng động gì cả.
Cô nghĩ rằng có khi nào anh ta đã ngủ rồi không?
Lý Tuệ An hé một chút bên góc chăn để nhìn anh, nhìn thấy Phạm Thiên cứ ngồi gục đầu và mặt xuống giường thì cô có chút hoảng sợ, sợ rằng anh đã bị gì đó nghiêm trọng.
Lập tức cô vung chăn ra, bò lại bên cạnh Phạm Thiên, cô cố gắng nghiên mặt nhìn anh.
Nhưng mà cô đã bị vả mặt, anh chỉ là đang suy ngẫm mà thôi.
Phạm Thiên hướng mắt nhìn cô ngạc nhiên, lúc này cô càng tức tối hơn nhưng chỉ là hành động như một trẻ con.
Lý Tuệ An lết thân mình đi ra nhanh khỏi giường, nhưng lại bị Phạm Thiên dùng đôi bàn tay to lớn gấp đôi bàn tay cô nắm trọn cổ tay kéo cô ngược về sau.
Mất đà cô ngã ngược ra đằng sau lưng được Phạm Thiên thuận tay ôm trọn vào lòng, âm thanh mềm mại từ tiếng thở gấp gáp của Phạm Thiên, hơi thở nóng rát phà ngay bên tai mà má trái của Lý Tuệ An cứ như muốn nuốt trọn cả nữa bên mặt của cô.
Phạm Thiên lại tự chủ động ướm sát phần mặt phải của anh vào má bên trái Lý Tuệ An, hởi thở kề cạnh mang tai cô, những cọng tóc của hai người dần chạm nhau sau đó đến đôi môi ấm của Phạm Thiên chạm nhẹ vào vành tai của cô.
Hai bên mặt của hai người họ lén lút cọ sát vào nhau tạo ra phản ứng cọ nhiệt và nóng lên.
Lúc này cô cảm thấy rất lạ lẫm, vừa cảm thấy sởn gai óc lại có chút h@m muốn.
K1ch thích bên trong cơ thể cô lại ích kỷ muốn chiếm trọn anh chàng lớn tuổi này mà cô cho là tên già nua không thể nào khiến cô yêu anh được.
Nhưng ai nào biết, ngay bây giờ cô đã có hảo cảm bởi cái hành động bất chấp và không kiêng dè bất cứ thứ gì của anh.
Ngay lúc cảm xúc Lý Tuệ An không kiểm soát được thì cô đã dùng một chút lý trí vùng vẩy thoát khỏi vòng tay của Phạm Thiên.
Cô chẳng muốn anh ta chạm vào bản thân cô khi chưa nói ra lời yêu, vốn họ chỉ là một cặp vợ chồng trên giấy tờ, được pháp luật công nhận nhưng bên trong đó không có tình cảm hai bên, chỉ là con rối của nhau