Anh đặt ly thủy tinh trống không xuống rồi đi tới ghế ngồi xuống bàn, cầm đũa lên và nói với Lý Tuệ An: "Cô ngồi xuống bàn ăn đi, ăn trễ thêm là đau bao tử đấy."
-"Ồ"
Lý Tuệ An nghe lời ngồi xuống cùng dùng bữa với anh, trong bữa ăn rất lâu cô không hề động đũa vào món gà ướp gia vị có màu nâu cánh gián nhìn rất ngon miệng, cô chỉ ăn những món đậu phụ non chiên với rong biển và ăn canh rau cải ngọt mà thôi.
Anh có chút thắc mắc vì sao cô không ăn chẳng lẽ là cô bị kén ăn hay sao? Hay chỉ là cô vẫn chưa có khẩu vị ngay lúc này.
Phạm Thiên thắc mắc hỏi Lý Tuệ An.
"Sao lại không ăn gà? Nãy giờ tôi cứ thấy cô không động vào một miếng gà ấy."
-"À, tôi không thích ăn gà.
Anh cứ ăn đi, mặc kệ tôi ha."
Lý Tuệ An trả lời qua loa, cô gắp một miếng đậu phụ chấm với nước mắm tỏi ớt.
Từng giọt nước mắm nhỏ từ miếng đậu phụ, nước mắm lẫn màu ớt pha thành màu nâu đỏ.
Chỉ món ăn này đã đủ khiến cô cảm thấy rất ngon miệng rồi, ngoại trừ nước mắm thì cô trông rất giống người đang ăn chay vậy.
*Ting ting ting tình~~~
Tiếng chuông từ chiếc điện thoại cảm ứng của Lý Tuệ An khi để trên bàn vang lên, kết hợp với độ rung thì điện thoại di chuyển qua lại trên mặt bàn.
Chiếc điện thoại sáng lên, bên trên là số di động có đuôi "626" bên trên là tên của Hạ Hạ.
Cô thắc mắc liệu giờ này Hạ Hạ gọi cô là có chuyện gì, Phạm Thiên cũng chú ý đến chiếc điện thoại của cô.
Lý Tuệ An nhanh chóng đặt đũa và chén cơm xuống, sau đó cầm điện thoại bắt máy đưa lên gần tai.
"Alo, Hạ Hạ cậu gọi giờ này là có chuyện gì thế?"
Phạm Thiên nhìn cô nghe điện thoại và không tiếp tục ăn, sau khi Lý Tuệ An nghe gì đó thì sắc mặt lại toát lên vẻ mặt tái mét.
Hai đường chân mày của cô cau lại, hai mắt mở to thể hiện lên vẻ kinh ngạc, trả lời với người trong điện thoại.
"Cái gì?"
Lý Tuệ An không kịp nghĩ nhiều, cô đứng dậy nhanh và đẩy chiếc ghế gỗ mình đang ngồi xa sau.
Tiếng "két" từ ghế phát ra đinh tai, cô đi một mạch ra cửa mang đôi dép lê màu đen vào.
Bên miệng lại không ngừng an ủi.
"Hạ Hạ, cậu gửi định vị qua cho tớ và nhất định đừng có đi đâu đó.
Đừng suy nghĩ linh tinh tớ sẽ đón xe qua đó ngay."
*Tút tút.
Cô dập máy, trong tình thế hấp tấp cô chỉ vỏn vẹn quyền đầu thông báo với Phạm Thiên đang ngơ ngác nhìn một loạt hành động của cô từ nãy đến giờ.
"Tôi đi ra ngoài một chút, anh ăn xong thì chịu khó dọn bát đ ĩa giúp tôi nhé."
Chưa cho anh phản ứng gì thì cô đã đi ra ngoài và đóng sầm cánh cửa.
Phạm Thiên chẳng biết là chuyện gì mà lại khiến cô hấp tấp đến quên thay cả quần áo như thế, ai lại mặc đồ ở nhà đi ra đường như Lý Tuệ An cơ chứ.
Phạm Thiên nhìn xuống đống đồ ăn còn rất nhiều và chén cơm còn đang ăn dở vẫn còn nhiều đến nữa chén trên bàn.
Rồi sau đó anh lại nhìn về phía cánh cửa nơi lúc nãy cô vừa mới rời đi.
Phạm thiên suy nghĩ rằng giờ này cũng được tính là giờ của buổi tối và cô đang bắt xe đi ra ngoài một mình.
Còn một điều anh không hiểu nổi là vì sao người chồng sờ sờ trước mắt cô là người có xe có thể đưa cô