Xong Lý Tuệ An bị làm giật mình vì câu hỏi này, cô nhìn lên thì tất cả người ở đằng trước có cả Phạm Thiên đều nhìn cô với con mắt khác lạ.
Cô lập tức xua tan không khí lúc này.
"Haha, không cần đâu.
Chỉ là tôi hơi lạnh nên mới làm như thế thôi, đừng có để tâm ha."
Châu Kiệt hơi méo miệng để ý cũng thấy cô mặc đồ rất ngắn, ngắn qua cổ chân hình như là váy.
Cậu ta nhìn lấy Phạm Thiên lại thấy anh hững hờ nên nói xéo.
"Đúng ha, giờ mới thấy chị dâu mặc váy à? Như thế thì lạnh lắm, cũng lạ thiệt chị dâu lạnh như thế này không ai quan tâm thế nhỉ?"
"Có tôi!"
Chưa kịp gì cả Hạ Hạ đã nói trước rồi, Châu Kiệt đến ạ bạn thân của cô.
Cậu ta nhanh chóng đi lại bịt miệng nói thì thầm bên tai của Hạ Hạ.
"Này tôi đang giúp vợ chồng chị dâu quan tâm nhau đó, cô không thấy à?"
Giờ Hạ Hạ mới để tâm, có chút ngại ngùng cười gượng với cậu xem ra cũng đúng.
Cô bạn gật nhẹ đầu và hai người bỏ ra, Hạ Hạ nói.
"Đúng thế! Tôi chẳng phải quan trọng đến nổi quan tâm vợ người ta đâu."
"Đúng thế!" Châu Kiệt chèn thêm câu đằng sau lời Hạ Hạ nói.
Tất cả đều nhìn họ với con mắt khác lạ, chỉ là mới gặp đây mà sao cứ như là bạn thân lâu năm vậy không bằng, đúng là trước lạ sau quen.
Phạm Thiên không "ngu" đến nổi không hiểu họ nói ai, anh cũng chỉ là chưa định hình rõ chuyện gì mà thôi.
Giờ hiểu rồi thì anh đi lại cô, Trịnh Châu có chút cau mày muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Giữa bầu trời ngắt kết nối hai dãy tòa nhà rơi tuyết dày đặc.
Lớp tuyết phủ đầy đỉnh đầu và phần vai của họ, nhưng tất cả những người ở đó đều không lạnh vì với nhiệt độ khắc nghiệt họ sớm đã quen rồi.
Nói thật thì không phải là vì Châu Kiệt nói thế mới là lạnh mà là trước đó Lý Tuệ An đã cảm thấy lạnh sẵn rồi.
cơ thể cô vì mới bệnh xong nên có chút yếu hơn người thường, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng người bình thường với thời tiết âm độ này cũng đã thấy lạnh rồi huống hồ gì là cô, một người vừa mới bệnh xong.
Thấy anh đi lại cô muốn lùi ra xa nhưng vì lạnh thấu vào bên trong cơ thể quá mức nên đã nhũng cả chân ra, muốn ngã quỵ xuống.
Vừa khéo lúc cô muốn ngã ra thì anh đã kịp thời kéo cổ tay cô lại, tất cả đều hoảng vì cô mém tí nữa là ngã ra nền tuyết rồi.
Trịnh Châu nghĩ đúng thật là đang lạnh chứ không phải là cô giả vờ, cô ả có chút cau có và khó chịu như những người nhìn thấy người thương quan tâm kẻ khác.
Châu Kiệt thấy thời tiết không ổn nên hét lớn.
"Anh Phạm Thiên đưa chị ấy vào trong đi, mọi người cũng vào trong đi nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh rồi dễ bệnh lắm."
Tất cả nghe xong thì họ cũng nhanh chóng cùng đi vào, anh thấy cô không còn đi nổi nên đưa ra quyết định táo bạo khi cô còn tỉnh táo.
Phạm Thiên dùng một lực nhỏ nhấc bổng cô lên, trong khi mọi người đều chạy vào trong thì anh đã bế cô và đưa Lý Tuệ An đi từng bước vào bên trong tòa nhà canteen.
Tà áo dạ bay nhẹ trong làn gió tuyết, những bông tuyết nhẹ nhàng phủ lên cơ thể hai người.
Tất cả đều muốn dính hai cá thể chung nhà này siết lại với nhau hơn một chút nữa.
Hành động này khiến cô thẩn thờ, mắt cô lại hơi mở to hơn thường.
Dường như lúc này thời gian đã bị làm chậm lại để cô có thể nhìn kĩ anh hơn ở khoảng cách gần như thế này, khuôn khổ hoàn