- Sao anh lại cười?- con bé ngạc nhiên hỏi.
- Cái đó tôi hỏi cô mới đúng, cô thua rồi mà, sao lại cười?
- Cái j`? Anh bảo tôi thua ư? Mắt anh có vấn đề ko vậy? Tôi đc số điểm tối đa cơ mà?
- Tất nhiên là cô thua, cô bao nhiu điểm ko quan trọng, quan trọng là tôi đứng thứ 1, vậy tất nhiên cô phải thua tôi rồi.
Con bé há hốc mồm, lúc nãy nó ko để ý mình đứng thứ mấy, ko lẽ...
Trần Nguyên Phong: 100 điểm, xếp thứ 1 toàn trường.
Hoàng Trang Thanh: 100 điểm, xếp thứ 2 toàn trường.
- Sao có thể thế này chứ, tôi và anh bằng điểm mà, sao anh lại hơn tôi chứ. Ko thể chấp nhận đc, tôi phải làm cho ra lẽ chuyện này.- con bé tức tối nói.
- Cô có làm j` cũng vậy thôi, hãy chấp nhận chuyện này đi, cô-đã-thua-tôi.- thằng nhok nhếch méc.
- Aaaaaaaa...- con bé hét lên, mặc kệ ánh mắt mọi ng` nhìn nó, nó ko thể tin đc, nó thua thằng nhok ư? Ôi ko. Một con ng` lun chiến thắng như nó lại bại bởi cái tên như hắn ư? Ko thể nào. Sao lại thế này chứ? Hic! Nó sẽ phải làm đúng y như lời thằng nhok sai khiến ư? Trời ơi là trời! Ông trời thiệt là bất công với nó mà. Sao số nó lại xui thế này cơ chứ. Huhu...
- Nè, cô ko định nuốt lời đấy chứ?- thằng nhok dò hỏi khi thấy con bé có vẻ ko mun làm theo những j` con bé đã hứa.
- Tôi bik rồi, tôi có phải là loại ng` lật lọng đâu mà anh lo, tôi sẽ làm, đc chưa?- con bé gắt um lên, nó đang bực mà còn bị thằng nhok hỏi cái kiểu đó, ko đạp ột cái là may rồi đấy.
Thằng nhok thấy con bé gắt lên thì chỉ nhún vai rồi bỏ đi. Nó chẳng thèm tranh cãi với con bé làm j`, nó đang bận ko bik nên ra yêu cầu j` với con bé í mà. Phải ra yêu cầu j` mới đc ta? Mà làm cô ta tức điên lên càng tốt. Hehe...- thằng nhok vui sướng nghĩ. Nó mải suy nghĩ mà ko để ý phía sau nó, một ánh mắt sắc còn hơn cả dao như mun cắt lun cái cổ nó (con bé chớ ai nữa). Bỗng nhiên trong đầu thằng nhok lóe lên một ý tưởng, nó mỉm cười, nụ cười "nham hiểm"...
-----------------------------------
Tối đó, con bé ngủ muộn, vì nó cứ mãi tự hỏi ko
bik vì sao nó và thằng nhok bằng điểm mà thằng nhok lại hơn nó, ko bik thằng nhok định bắt nó làm j`...mà nó có trả lời đc đâu. Đau đầu ở chỗ đó đấy! Ngay cả trong lúc ngủ, nó cũng mơ cả về chuyện đó, khiếp.
2h sáng. Con bé lại bị lôi dậy bởi tiếng động như cái hôm đầu tiên nó đến đây. Và tất nhiên, ko ai khác, chính thằng nhok là ng` gây ra tiếng động đó. Con bé ngồi dậy, bật đèn. Đúng thằng nhok thật. Thằng nhok ko thèm nhìn nó, cứ như nó ko tồn tại vậy, bước ra ngoài.
- Khoan đã, anh đứng lại đó- đột nhiên con bé lên tiếng.
- Có chuyện j`?- thằng nhok nhíu mày hỏi, ko hiu con bé gọi lại làm j`.
- Thì anh cứ đứng yên đó cho tôi- con bé nói mà như ra lệnh rồi tiến lại phía tủ. Rồi con bé tiến lại gần thằng nhok, đột ngột cởi áo thằng nhok ra làm thằng nhok giật cả mình.
- Ê, cô định làm cái trò j` vậy?- vừa nói thằng nhok vừa lấy 2 tay che ng` lại, đề phòng.
- Hi`, làm j` ghê vậy? Tôi ko làm j` anh đâu mà lo. Chỉ là tôi thấy anh bị thương nên mới định băng bó thôi.- con bé phì cười trước phản ứng của thằng nhok.
- Tôi ko cần cô quan tâm.- thằng nhok nói rồi dợm bước đi ra.
- Từ từ nào, anh định đi ra với bộ dạng đó a`? Ngồi yên để tôi xem nào, đừng có bướng.- con bé nói cứ y như là chị hai của thằng nhok ko bằng.
Thằng nhok đành ngồi yên cho con bé làm j` thì làm ( bà kon đừng suy nghĩ bậy bạ a` nghen). Con bé lấy bông băng sát trùng cho thằng nhok. Thỉnh thoảng thằng nhok la đau, con bé lại cẩn thận, chú ý nhẹ tay hơn một xí. Tự nhiên nhìn con bé thế này, thằng nhok thấy là lạ. Ko phải con bé lạ mà là nó lạ, nhìn thế này tự nhiên nó thấy con bé tốt và dễ thương kinh khủng, chẳng giống cái lúc cãi nhau với nó. Tim thằng nhok tự nhiên đập nhanh hơn bình thường, nó ghét cái cảm giác này khủng khiếp.
- Xong, bây h thì mặc áo vào và về phòng đi. Thật là, đi chơi cho lắm đi, cuối cùng về nhà với bộ dạng này đây, lần sau thì nhớ mà cẩn thận- con bé nói rồi cười một cái thật tươi.
- Cô cứ mặc kệ tôi- thằng nhok đáp rồi vội chạy về phòng. Nó bị điên rồi, tự nhiên lại thành ra thế nay (cái j` cũng có nguyên do của nó cả). Sao tim lại đập nhanh khi cô ta cười chứ, đúng là cái đồ phản chủ mà- thằng nhok tự cốc vào đầu mình mấy cái rồi lăn ra ngủ. Thậm chí khi ngủ, nó vẫn bị con bé ám, tội nghiệp ghê.