Ép Hôn

Chương 27


trước sau

Sáng hôm sau, con bé dậy muộn. Nó vẫn bình thản trong khi h học đã tới gần, thật tình mà nói thì nó chẳng mun đi học chút nào nhưng lại sợ mọi ng` lo lắng nên lại thôi. Con bé mệt mỏi bước đi, nó ước j` có thể đi mãi thế này nhỉ? Đi mãi ko ngừng nghĩ, đi mãi ko có thời gian để nghĩ về những chuyện khác. Như thế thì tốt quá. Một cái xe quen thuộc dừng lại trước mặt con bé.
- Nè, cô ko mun bị trễ học đấy chứ. Lên đi.- thằng nhok hất đầu, bảo con bé lên xe.
- Sao hôm nay tốt đột xuất thế.
- Đừng nhiều lời, có lên ko thì bảo.
- Tất nhiên. Nhưng...anh có thể cho tôi lái xe đc ko?- con bé ngập ngừng hỏi.
- Cô mà cũng bik lái xe ư?- thằng nhok ngạc nhiên- nếu thế trước đây sao cô ko tự lái xe đi học?
- Tất nhiên là tôi bik rồi, nhưng mọi ng` ko cho tôi lái, chẳng hiểu họ sợ cái j`. Anh cho tôi lái chứ? Tôi rất mun xả stress.
Thằng nhok im lặng suy nghĩ rồi cũng gật đầu.

- Thôi đc rồi, cô lái đi. Nhưng đừng có đâm đầu vào mấy chỗ tương tự như cột điện hay gầm xe tải đó (ax).- thằng nhok lo lắng thêm vô, ko thể tự nhiên gia đình con bé ko cho nó lái xe đc, chắc chắn là có nguyên do.
- Yên tâm đi.
Con bé nhanh chóng tót lên xe, cầm tay lái. Nó hít một hơi thật sâu rồi nhấn ga. Chiếc xe lao đi với vận tốc...120 km/h. Thằng nhok suýt nữa là rớt ra khỏi ghế vì quá ngạc nhiên. Còn con bé thì tỏ vẻ rất thích thú. Đã lâu lắm rồi nó ko đc đụng tới cái xe. Nhiều khi nó có ý định trốn ông nội và ba mình lái xe đi đâu đó nhưng lại thôi khi nghĩ đến vẻ mặt của 2 ng` khi bik chuyện. Ghê lắm. Chết là cái chắc. Con bé lại nhấn ga. Vận tốc lúc này là 140 km/h. Gió phả vào mặt đau rát, nhưng đối với con bé thì nó lại thấy rất dễ chịu. Trong lòng nó h đã bớt rối loạn hơn.
Khoảng 10 phút sau tụi nó đến trường (đi với tốc độ thế mà). Thằng nhok đẩy cửa bước ra khỏi xe, nhìn con bé chằm chằm.
- H thì tôi bik tại sao nhà cô ko cho cô lái xe rồi.
- Huh? Tại sao?
- Bởi vì cô là một kẻ nghiện tốc độ.
- Ôh`! Cái này thì anh đúng đấy. Tôi thường dùng cách đó để giảm stress. Nhưng vì như thế mà ko cho tôi lái xe thì hơi vô lí.
- Ko vô lí đâu, có lí đấy. Họ sợ cô gặp tai nạn khi đi kiểu này.
- Tôi thấy bình thường mà, chẳng phải anh cũng chạy như thế sao?
- Nhưng tôi khác, tôi là con trai, còn cô là con gái, hơn nữa còn là một tiểu thư. Thật sự, càng ngày tôi càng ko thể tin nổi cô là tiểu thư của tập đoàn Thanh Thiên. Ah`! Đúng rồi, cô nghiện tốc độ mà, sao bữa trước tôi chở cô cô hét ghê thế.
- Tôi

hét vì phần khích ấy mà. Cảm ơn anh vì đã cho tôi lái, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rui`.
Con bé bước xuống xe, đi vào lớp. Thằng nhok cũng bước theo nó, sợ có chuyện j` xảy ra thì nguy. Ơh, mà nguy cái j` nhỉ? Ko lẽ nó đang lo lắng cho con bé? Ko thể nào. Chắc nó chỉ sợ bị ông nội mắng thôi. Uh`! Chắc chắn là thế- thằng nhok tự trấn an bản thân.

Khi con bé bước vào, tất cả mọi ng` trong lớp đều quay sang nhìn nó, mặt ai nấy tái xanh tái xám. Con bé ko nói j`, đi đến chỗ ngồi. Theo thói quen, nó đưa mắt nhìn về phía bên phải. Trống. Hôm nay Hana ko đi học. Con bé thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, mặt nó tái lại. Hana sao tự nhiên lại ko đi học? Ko lẽ...có chuyện j` xảy ra ư? Sợ. Sao nó thấy bất an thế này?
- Cậu vẫn ổn chứ?- Mike quay xuống hỏi nó (ngồi bàn trên con bé) khi thấy mặt nó tái xanh.
Ko nói ko rằng, con bé đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi lớp, mặc dù đang trong tiết học. Cô giáo tức giận nhìn theo nó, định nói j` đó thì nhận đc cái phẩy tay tỏ ý cho qua của thằng nhok nên đành thôi, tiếp tục giảng bài. Thằng nhok nhìn theo bóng con bé, khẽ thở dài. Mà...ủa, sao nó lại thở dài nhỉ? Chuyện của con bé đâu liên quan đến nó? Dạo này nó cứ sao thế nhỉ?...Còn Mike thì nhìn theo con bé, khó hiểu. Rồi khi quay sang, nhìn thấy thái độ kì lạ của thằng nhok, cậu tự hiểu mình phải ra tay trước khi quá muộn- trước khi thằng nhok kịp nhận ra điều đó...
Con bé chạy khắp trường, mong nhìn thấy bóng dáng Hana ở đâu đó. Ko có. Nó đã tìm khắp trường rồi. Hana có thể ở đâu đc chứ? Mong cho Hana vẫn bình yên. Con bé ngồi phịch xuống cỏ. Vô vọng rồi. Nó ko tìm ra. Bik làm sao đây? Hana liệu có bình yên như nó mong muốn? Nó hiện h như đang ngồi trên đống lửa, ko bik nên làm j`.
- Em vẫn ổn chứ?
Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của con bé. Nó quay đầu lại. Là Jun, ko bik anh đứng đó tự bao h.
- Anh có thấy Hana ở đâu ko?
- Hana ấy hả? Hình như lúc nãy anh thấy cô bé đi cùng với mấy ng` nữa nhìn ghê lắm, ko bik có chuyện j`...
- Đâu? Anh thấy Hana ở đâu? mau nói cho tôi bik...- con bé nôn nóng hỏi.
- Uhm...hình như là họ đi ra phía sau vườn trường...

Ko để Jun nói hết câu con bé đã chạy biến đi mất. Nó lo quá. Tại sao? Rõ ràng nó đã rời xa Hana rồi mà. Tại sao vẫn...? Tại sao họ ko tìm nó? Tại sao lại là Hana? Cũng chỉ tại nó, nếu nó ko bỏ mặc Hana thì đâu như vậy. Lời của thằng nhok vang vọng trong đầu nó: "Thay vì tránh mặt, làm cô ta bị tổn thương thì sao cô ko bảo vệ cô ta đi?". Đúng vậy, nó thật ngu ngốc...Chợt, con bé khựng lại. Nó vừa thấy thấp thoáng bóng của Hana. Bước qua bên kia mấy bước, nó đã có thể nhìn rõ. Có mấy ng` đang bắt nạt một cô gái. Cô gái đó...cô gái đó chính là Hana. Con bé chạy nhanh đến chỗ Hana.
- Hana, cậu ko sao chứ?
Toàn thân Hana đầy những vết thương bầm tím. Đau lòng quá.
- Anny...là...cậu đó hả?
Khóc.
- Đúng vậy, là tớ đây. Đừng lo, nhất định tớ sẽ bảo vệ cậu. Yên tâm đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện