Thằng nhok nhìn cái dáng vẻ của con bé, cố gắng lắm mới ko bật cười. Haha... chọc cô ta xí nào- thằng nhok cười thầm. Rồi đột nhiên, thằng nhok kéo con bé vào trong phòng, vặn chốt cửa lại. Thằng nhok cười đểu, nhìn gian gian. Con bé lo ngại đưa mắt lên nhìn.
- Anh...anh định làm cái...j` vậy hả?
Tiến lại gần con bé, thằng nhok cúi xuống cho đến khi môi nó để sát môi con bé. Con bé nhắm tịt mắt lại. Thằng nhok cười, rồi chuyển hướng sang tai con bé, thì thầm.
- Cô nghĩ tôi định làm j` cô hả?
Thế là....
- AAAAAAAAAAA...!
Con bé hét lên một tràng rồi dùng hết sức đẩy thằng nhok ra xa làm thằng nhok ngã ra sau. Nằm dưới sàn nhà, thằng nhok ôm bụng cười rũ rượi.
- Haha....Xem cái mặt cô kìa....haha....vui quá đi....
Sau khi định thần lại, con bé liếc thằng nhok một cái sắc hơn dao, cơn giận dữ lại trở về trong nó.
- Cười....cười cái j` hả? Bộ vui lắm hay sao mà cười. Anh....đc lắm. Chuyện lúc nãy tôi còn chưa tính, h thêm chuyện này nữa, anh chết chắc rồi.- nó nghiến răng.
Khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng, nó tiến lại phía thằng nhok.
- Anh vui lắm hả? Cười đã quá ha. Anh thì vui thế còn tôi thì gần như đứng tim vì sợ, sau này tôi mà bị bệnh đau tim là do anh cả đấy. Lúc nãy...sao anh dám nói dối tôi hả? Bộ chọc tôi anh vui lắm hả? Có chọc cũng phải chọn chuyện mà chọc chứ, lúc nãy tôi suýt chết vì sợ lun đó, bik ko hả?....
Nó vừa nói- mà đúng hơn là hét- vừa bước đến, vô tình dồn thằng nhok vào góc bên trái phòng. Mà khổ nỗi phía góc trái phòng thằng nhok có vô số thứ linh ta linh tinh, ko cẩn thận một chút là vấp ngã ngay. Cũng chính vì thế mà mỗi lần bước lui, thằng nhok lại phải ngoái đầu lui nhìn xem thử có cái j` chấn đường ko. Mà khổ nỗi (lại khổ) chính vì mãi để ý mấy thứ linh ta linh tinh phía sau mà thằng nhok quên để ý đến một cái còn nguy hiểm hơn nhiều- đó là cái giường lớn nằm chếch về góc trái phòng. Con bé thì chẳng hề quan tâm đến mấy thứ đó, cứ hét vào mặt thằng nhok, xấn bước đến phía trước.
Và rồi....
Chuyện j` đến rồi cũng sẽ phải đến....
Vấp chân vào giường, thằng nhok ngã lăn ra, ko quên kéo theo con bé vẫn đang say sưa ca "bài ca ko quên" ko bik j`.
Và tất nhiên....
Ko nói thì ai cũng bik....
Con bé nằm đè lên ng` thằng nhok. Theo phản xạ, thằng nhok cũng vòng tay ôm lấy con bé lúc nó ngã xuống. Tình trạng hiện h rất chi là....(t.g cũng chả bik nói sao nữa). Con bé nằm trọn trong vòng tay của thằng nhok. Mặt kề mặt. Cả hai trân trối nhìn nhau. Ko ai thốt ra đc một lời nào. Im lặng....Im lặng....và im lặng....Im lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng tim con bé và thằng nhok đang đập loạn xạ cả lên. Dường như chẳng có ai trong hai ng` có ý định ngồi dậy. Cả hai cứ như rơi vào một không gian vô định...hư ảo....ko một ai...trừ hai đứa nó...thời gian....cứ như ngừng trôi. Người cứ lơ lửng như ở trên mây.
- Mời cậu chủ xuống ăn ạ.- tiếng