- - đỏ mặt.
- Hả? Cái j`? Ko phải chứ. Vậy mà mấy ngày trước hỏi lại chối. Haiz! Vậy là từ nay chỉ còn mình tớ lẻ loi. Mà này, anh ta tên là j`? Con nhà ai? Đàng hoàng ko? Học hành thế nào?.....- ở đầu dây bên này, một loạt câu hỏi đc đặt ra....
- - ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười giòn giã và một loạt câu trả lời.....
- Tuyết Nhi, dạo này cậu lạ lắm, chẳng còn hay cười nói như trước, đã có chuyện j` vậy?- lo lắng.
- - cố tình lảng tránh.
- Uhm.....sắp rồi. Tớ sẽ cố về sớm.- khẽ thở dài, bik ng` bên kia có một bí mật ko mun nói.
- .- một câu nói lạ lùng.
- Có chuyện j` mà gọi em lúc nửa đêm thế?- ngái ngủ.
- - tiếng nấc lớn dần.
- ............- sững sờ- ko...thể nào.....chị...đừng đùa......em...vừa....ở sân bay về.....cách đây....mấy tiếng.....làm sao.....
-
Chiếc điện thoại rơi khỏi tay.....Im lặng......đến đáng sợ......
-
Đặt cho tôi.......vé bay về Việt Nam....NGAY BÂY H!.....
- Xin lỗi....chúng tôi đã cố hết sức.....- cúi đầu bất lực.
- Tuyết Nhi......tại sao.....?- nước mắt chảy dài.....
Trong một chiếc hộp đc trang trí công phu, một quyển sổ nhỏ hiện ra ngay trước mắt.....Nhật Kí.....
1 giọt....2 giọt......3 giọt......nước mắt nhỏ giọt xuống trang giấy.....
- Trịnh Minh Vương....tôi thề sẽ tìm đc anh....và bắt anh trả giá.....Tuyết Nhi....
Một lần nữa. Sự hận thù.....lẫn với sự đau khổ...... Ng` con trai đó.....phải nhận lấy cái giá phải trả......như đúng lời thề của nó......Trịnh Minh Vương......
Màu đen bao trùm lên tất cả. Những hình ảnh kia chợt hiện ra và cũng chợt biến mất......đầu con bé như mun nổ tung......nỗi đau nó đã cố quên......vô tình bị khơi lại......vết thương.......rỉ máu......Mệt mỏi.....Nó ko đủ mạnh mẽ để một lần nữa đối mặt lại với sự đau khổ đó.....thật sự......rất đau.......
Nhắm mắt lại.....
- Anny! Cậu sao thế? Anny!!!???