Sau khi Dung Hiên rời đi, Mộc Khanh Khanh lại khôi phục dáng vẻ lang
thang không đứng đắn kia, cô gọi Thanh Linh đến trước mặt, trên khuôn
mặt tất cả đều là kích động khó nén.
"Thanh Linh, khi nào Nhan Dung mới có thể tới Côn Luân của chúng ta? Sao còn chưa đến nữa?"
Thanh Linh thầm than một hơi, nhìn dáng vẻ háo sắc này, hoa đào của thượng
thần nhà mình quả thật muốn nở rồi, "Thượng thần, Thanh Khâu quốc cách
Côn Luân đâu chỉ một ngày là có thể đến? Hơn nữa nếu muốn mời Nhan Dung
công tử đến, nhất định phải chào hỏi với quốc chủ Thanh Khâu một
tiếng..."
"Sao lại nhiều việc nhàm chán tạp nham như vậy chứ hả!
Nếu còn không ôm tiểu hồ ly của ta tới, nhất định sẽ bị... cướp mất!"
Mộc Khanh Khanh chu môi, nghĩ đến nữ chính đúng là trong hai ngày này sẽ hấp dẫn sự chú ý của đối tượng công lược của cô, nam phụ Nhan Dung, rồi sau đó sẽ làm cho hắn khuynh tâm, liền càng thêm sốt ruột.
Cô
khó tránh khỏi oán giận nói, lại mang theo chút hối hận, "Nếu hôm qua
ngươi không ngăn cản ta, để ta trực tiếp đến Thanh Khâu đón tiểu hồ ly,
hiện giờ ta cũng không cần phải tâm hoảng ý loạn như vậy..."
Thanh Linh đang muốn mở miệng cùng thượng thần nhà mình lý luận một phen, lúc giương mắt lại thấy Dung Hiên đế quân đang ngậm cười, hơi ngẩn ra xong, liền lập tức hành lễ với đế quân, "Dung Hiên đế quân an!"
Dung
Hiên cũng không hề nhìn Thanh Linh lấy một cái, cũng không như ngày
thường lễ phép đáp lại một tiếng, mắt hắn mang ý cười, đôi mắt thanh nhã dịu dàng nhìn thẳng Mộc Khanh Khanh.
Cho dù hiện giờ hắn đứng bên người cô, cách cô gần như vậy, nhưng vị thượng thần này cũng không muốn nhìn thẳng vào hắn!
"Từ Côn Luân sơn của chúng ta đến Thanh Khâu đường xá nguy hiểm, gần đây
Dung Hiên cũng đúng lúc muốn đi Thanh Khâu quốc một chuyến, thật ra có
thể tự mình giúp đỡ thượng thần đón khách."
Mộc Khanh Khanh lười
nhác ngáp một cái, đi qua bên người Dung Hiên, không chút để ý mở miệng: "Không phiền đế quân lo lắng, vừa rồi ta đã quyết định tự mình đi đến
Thanh Khâu."
Dung Hiên xoay người nhìn bóng dáng cô càng lúc càng xa, thanh âm thanh nhã phiêu đãng: "Vậy không biết lần này Dung Hiên có thể may mắn được đồng hành cùng thượng thần không?"
"Nếu ngươi
theo kịp, tất nhiên là may mắn." Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Mộc
Khanh Khanh đã biến mất tại phía chân trời, chỉ lưu lại một mình Dung
Hiên đứng thẳng ở nơi đó.
- ------------------------------------------
Cũng không qua bao lâu, Mộc Khanh Khanh liền cảm giác được Dung Hiên đã sắp đuổi kịp cô, nhưng cô cũng không quá mức kinh ngạc.
Cô cũng sẽ không tự đại đến mức cho rằng nam chính trong thế giới nhiệm vụ này sẽ bị bại bởi cô.
Vạt áo đỏ tươi hơi lung lay vài cái, cô nhàn nhạt mở miệng, "Ta chẳng qua
chỉ ngủ một giấc, mất đi ngàn năm thời gian, đế quân ngoại trừ pháp lực
tinh tiến không ít, tâm trí thì vẫn như cũ."
Dung Hiên lắc đầu,
mặt mày nhợt nhạt hàm chứa ý cười, phảng phất như ngọc quân tử nhẹ nhàng ôn tồn lễ độ từ trong tranh bước ra, "Từ biệt ngàn năm, thượng thần có
thể thực hiện tâm nguyện đã ưng thuận với Dung Hiên lúc ấy không?"
"À?" Mộc Khanh Khanh nhướng mày, khó hiểu nhìn Dung Hiên một cái, "Ta nhớ rõ đã hồi đáp với đế quân rồi mà!"
"Ngày đó Thượng thần chỉ vui cười đùa giỡn mà thôi, theo Dung Hiên thấy, đó
cũng không phải là hồi đáp tâm ý của thượng thần dành cho Dung Hiên."
Hai người đều ngự phong mà đi, khoảng cách cách xa nhau cũng lễ phép khách khí gãi đúng chỗ ngứa.
Mộc Khanh Khanh nghe lời Dung Hiên nói xong, không chút lưu tình cười nhạo
một tiếng, giữa đuôi lông mày lưu chuyển hàn ý se lạnh chẳng hề để tâm.
"Sai rồi sai rồi, không đúng là không đúng. Ngàn năm trước ta đã từng báo
cho đế quân, nhân duyên của đế quân không có khả năng đặt trên người lão thân." Mộc Khanh Khanh liếc Dung Hiên một cái, tùy ý nói: "Đế quân đã
trở thành sơn chủ Côn Luân sơn, hiện giờ chớ có tiếp tục cố chấp nữa,
sau khi pháo hoa tan hết, đế quân tất sẽ gặp được như hoa mỹ quyến
thôi."
"Dung Hiên có gì sai? Có gì không đúng chứ?" Ngữ khí của Dung Hiên hiếm khi hùng hổ doạ người.
"Gửi nhầm tình duyên ở chỗ ta, đó là sai. Chấp mê bất ngộ mạo phạm với
trưởng giả, đó là không đúng." Mộc Khanh Khanh hừ lạnh một tiếng, trên
mặt ẩn ẩn lạnh lẽo.
"Ngươi cứ luôn miệng nói tâm ý của ngươi
như thế này như thế kia, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói qua một tiên
nhân có thể vì một kẻ hèn mà tình sâu khó bỏ, khó có thể tự kiềm chế!"
"Hôm nay ta cũng cậy già lên mặt một lần, xin khuyên đế quân, vẫn nên tỉ mỉ
hiểu thấu đáo hàm nghĩa của hai chữ tình yêu đi, rồi lại đi ủ chín cái
cây nhân duyên!"
Sau khi dùng lời lẽ chính đáng giáo huấn nam
chính xong, Mộc Khanh Khanh cũng không quên một chân lý, bất luận thời
điểm nào cũng đều không thể đắc tội với nam chính, hoãn sắc mặt lại, đôi mắt
trải qua phàm trần vạn sự không hề gợn sóng, cô lại dùng ngữ khí
tiêu sái tùy tính nói: "Hôm nay ta cùng đế quân nói nhiều như vậy, cũng
không phải muốn trở mặt với đế quân. Hai người chúng ta hiện giờ đều ở
Côn Luân tiên sơn, cùng thủ Côn Luân an bình, những hệ lụy trong chuyện
này cũng nên dừng tại đây. Ta cũng hy vọng tâm cảnh của đế quân có thể
rõ ràng một chút."
Lần đầu tiên Mộc Khanh Khanh nghiêm túc nhìn
hắn như vậy, vị này tương lai sẽ trở thành tín ngưỡng duy nhất của tam
giới, Dung Hiên đế quân.
Tụ tập thiên địa linh khí thành tiên
nhân, diện mạo xuất chúng, Dung Hiên được chúng tiên khắp các giới ví là mỹ nhan như họa, nhưng chúng tiên của Thiên giới đều biết, sự xuất
chúng nhất của Dung Hiên đế quân không phải diện mạo, mà là một thân khí chất ôn nhuận như ngọc kia của hắn.
Khiêm khiêm quân tử, ôn
nhuận như ngọc, thanh nhã như gió. Khí chất của hắn thậm chí đã che giấu đi một mặt sắc bén kia của hắn, chỉ còn lại nhu hòa ấm áp, chậm rãi
phát ra. Vị tiên nhân này a, chỉ cần liếc mắt một cái, liền không tự
giác cảm thấy có sự thoải mái nhẹ chảy vào trái tim, thẩm thấu cốt nhục
khắp người.
Mộc Khanh Khanh không khỏi hơi ngây ngốc nhìn, chuông cảnh báo trong lòng bỗng chốc vang lên, vội vàng hạ tâm thần, e sợ bị
Dung Hiên nhìn thấu sự quẫn bách của cô.
Mà Dung Hiên vẫn duy trì trạng thái im lặng không nói, chỉ có một đôi mắt ôn nhuận dập dờn lưu
chuyển, tựa như từng có tâm tư nào đó thổi qua, nhưng lại khó có thể
nhìn ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mộc Khanh Khanh ho
khan một tiếng, không muốn lại lãng phí miệng lưỡi nữa, chỉ nghiêng đầu, trong lòng thầm nghĩ: Đợi lần này khi ngươi tới Thanh Khâu, kết bạn với đóa hoa đào nhân duyên trời định của ngươi, nhất định ngươi sẽ cảm kích tán đồng với những lời ta nói! Cũng sẽ không cản trở việc thông đồng
của ta nữa!
- -------------------------------------------
Tuy hai người trên đường cũng chưa từng ngừng lại, nhưng từ Côn Luân đến
Thanh Khâu cũng mất không ít thời gian. Mộc Khanh Khanh và Dung Hiên làm bạn một đường, ngượng ngùng không thú vị, sớm đã cực kỳ mất kiên nhẫn.
Mới tiến vào kết giới Thanh Khâu, Mộc Khanh Khanh liền muốn cáo biệt với Dung Hiên.
"Không phải Đế quân có việc sao? Chớ trì hoãn mới tốt."
Dung Hiên hơi nghiêng người về phía Mộc Khanh Khanh đang thiếu kiên nhẫn,
trong giọng nói ôn nhuận dễ nghe lại tựa như mang theo chút ngượng
ngùng, "Dung Hiên là lần đầu tới Thanh Khâu quốc, không biết phải tìm
đường thế nào."
"Đế quân muốn tới nơi nào của Thanh Khâu?" Lời
này Mộc Khanh Khanh nói rất có lệ, hai mắt cô không ngừng nhìn nơi khác, hiển nhiên là gấp không chờ nổi muốn chạy.
Dung Hiên thản nhiên cười, "Dung Hiên theo thượng thần đi dạo trước, mong rằng thượng thần chớ ghét bỏ Dung Hiên mới được."
Mộc Khanh Khanh nhẹ nhíu mày, nhìn về phía Dung Hiên, "Đế quân lo lắng
nhiều rồi." Ngừng trong chớp mắt, cô lại nói tiếp: "Vậy đế quân liền
theo ta dạo quanh Thanh Khâu một phen trước đi."
Tiểu hồ ly Nhan
Dung kia lúc này phỏng chừng đã gặp mặt nữ chính, hơn nữa rất có thể còn đang chơi đùa với nhau, hiện tại cô trực tiếp mang theo nam chính đi
tìm Nhan Dung, nếu cùng nhau gặp được Nhan Dung và nữ chính, cũng coi
như nhất tiễn song điêu, một công đôi việc.
Sau khi nam chính và
nữ chính gặp mặt, nhất định sẽ thông đồng với nhau dưới tác dụng của các loại hấp dẫn không thể đối kháng, trong mắt chỉ có thể thấy đối phương
lấp lánh sáng lên, hai bọn họ đều định là sẽ không lại chú ý đến bất
luận cái gì khác...
Đến lúc đó làm một người mang thân phận vai
phụ người qua đường như cô đến câu lấy nam phụ Nhan Dung cô đơn đau khổ
chẳng phải sẽ dễ dàng hơn hay sao?