Dung Hiên tiến vào thần thức của Mộc Khanh Khanh, tiến hành mấy trận sư
sinh play. Ừm. Kéo đèn nhảy qua, các ngươi tự mình bổ não đi.
_________
Tách.
Tách.
Tách.
Đèn bên trong tẩm điện lập loè chớp tắt, tiếp tục an tĩnh trở lại.
Chỉ có giọng nam đột ngột vang lên, "Tỉnh rồi?" Da thịt đói khát của hắn
phảng phất như dán vào cô, da thịt trần trụi kề sát, một khắc cũng không nỡ rời khỏi, "Thượng thần của ta..."
Mộc Khanh Khanh không hề
phòng ngừa bị mở ra ký ức đã phong ấn, không thể nghi ngờ là cực kỳ mộng bức, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm cho oan gia nào đó tạm
dừng động dục!
"Ngươi... Ngươi ngươi đừng xúc động!" Né tránh
Dung Hiên có ý định cắn lên cổ cô, Mộc Khanh Khanh vẫn hy vọng cùng với
cái bug này tiến hành giao lưu tình cảm trước.
Dung Hiên nhẹ nhàng nhướng mày, khóe môi gợi lên, lôi kéo tay cô đến hạ thể đang tương liên của hai người.
"Ta xúc động? Rõ ràng là dâm thủy của thượng thần nàng... " xúc động " côn thịt của ta."
Mộc Khanh Khanh không hề phòng ngừa bị dính một tay dâm dịch khóc không ra
nước mắt, cho dù là ai bị mộng xuân làm thời gian lâu như vậy cũng đều
sẽ có phản ứng thôi!
Nhịn rồi lại nhịn, Mộc Khanh Khanh vẫn lúng túng mở miệng, nhẹ giọng nói: "Quần, quần áo của ta đâu?"
Dung Hiên: "Tất nhiên là cởi rồi." Đĩnh đĩnh eo, thành công thu hoạch được một tiếng rên rỉ yêu kiều.
Mộc Khanh Khanh bày ra vẻ mặt ấm ức bị khi dễ: "Ưm, chúng ta nói chuyện trước đã a..."
Tên đã sớm lên dây không thể không bắn, Dung Hiên vừa vuốt ve vừa mở miệng
nói: "Thượng thần chớ ấm ức, Dung Hiên và người ở chung một núi, bảo hộ
một phương, tất nhiên là sẽ thỏa mãn người, kiệt lực thỏa mãn."
"Túng dục hại thân, ngươi nghỉ ngơi trước một chút ưm..." Mộc Khanh Khanh hư
hư thực thực hoài nghi năng lực tính phúc của đế quân bị chặn miệng,
trong căn phòng bóng đêm mông lung, lại chỉ còn một trận âm thanh dâm mị phóng đãng.
Mặt trời đã lên cao ba sào, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi.
Hồ ly tinh mà Trạch Khanh thượng thần của Côn Luân tiên sơn mấy ngày trước đây tâm tâm niệm niệm, vừa vặn là hôm nay, tiểu linh hồ bị Trạch Khanh
thượng thần bắt, không, mời đến Thanh Khâu rốt cuộc cũng tới.
Trong lòng Thanh Linh nghĩ, nếu thượng thần nhà mình coi trọng tiểu hồ ly này như thế, vậy nàng dứt khoát đưa tiểu hồ ly đến tẩm điện đi, cũng có thể làm cho thượng thần không lười nhác như vậy nữa, tỉnh lại vẫn rụt trong tẩm điện, cả ngày không ra.
Sau khi hạ quyết tâm, Thanh Linh liền dẫn tiểu hồ ly đến ngoài cửa tẩm điện của thượng thần.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Thanh Linh, ngay lúc này, thượng thần vẫn còn ở trong điện không dậy nổi. Thanh Linh bất đắc dĩ thở dài, phân phó tiểu hồ ly chờ ngoài cửa, dự định tự mình đẩy cửa vào, bẩm báo thượng
thần tin tức linh hồ Thanh Khâu đã tới cung.
Chỉ là Thanh Linh còn chưa kịp đẩy cửa điện, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Đi ra từ tẩm điện của thượng thần chính là Dung Hiên đế quân, âu yếm đủ
một đêm, hắn vừa rời khỏi thân thể non mềm, tâm trạng rất tốt đảm đương
tiểu tiên truyền lời một lần, mở miệng
hỏi Thanh Linh: "Tìm thượng thần
nhà ngươi có chuyện gì?"
Vẻ mặt Thanh Linh mộng bức, ngốc lăng mà nhìn Dung Hiên đế quân tuy có tiên pháp che đậy, nhưng cổ, trên mặt tất cả đều là dấu hôn, đế quân, đây... Đây là bị thượng thần nhà mình ngủ
rồi sao?
Trong lòng khiếp sợ xen lẫn nghi hoặc, Thanh Linh nhận
ra Dung Hiên đế quân đang hỏi chuyện, rất nhanh đã hoàn hồn, giải thích
một vài việc nhỏ giữa tiểu hồ ly và thượng thần.
Trong điện, Mộc
Khanh Khanh mơ hồ nghe được ngoài cửa truyền đến động tĩnh, chỉ là cô bị lăn lộn một đêm, thân thể vừa mới được nghỉ ngơi, thật sự không có sức
lực để nhìn, lúc mơ mơ màng màng đang muốn ngủ lại, chợt bị nam nhân đã
quay lại nửa quỳ ôm trên giường.
Hoa huyệt ướt át ấm áp còn tồn
tại lượng lớn tinh dịch và dâm thủy, không tốn chút sức lực nào, Dung
Hiên liền cắm cứng rắn của mình vào trong đó, cảm xúc mỹ diệu mềm mại
bao phủ lại không thể dập tắt một tia ghen tuông của hắn.
"Ưm... Đừng mà... Mệt mỏi quá a a..."
"Mệt?" Mới vừa biết được một "Tin tức tốt", Dung Hiên gấp không chờ nổi chia
sẻ với Mộc Khanh Khanh, "Thượng thần sao có thể không muốn đây? Sao lại
mệt được? Là muốn giữ gìn thân thể cho tiểu hồ ly kia của nàng sao?"
Cho dù tinh thần đã mệt tới mức cực hạn, nhưng thân thể lại bị khoái cảm
quen thuộc cầm tù, Mộc Khanh Khanh mềm nhũn bám vào cánh tay Dung Hiên,
dựa lên vai hắn, run lên theo lực đạo ác liệt của hắn, khó có thể ức chế rên rỉ ra tiếng, "Không có a... Ta... ta yêu chàng nhất, chỉ yêu chàng a a a a..."
Vốn tưởng rằng lời thổ lộ bày tỏ tình yêu có thể khiến người ở trên nghỉ ngơi một chút, nhưng động tác của hắn lại chỉ ngừng
trong chớp mắt, tiện đà đó lại càng là hung mãnh va chạm và thanh âm
cảnh cáo trầm thấp tàn nhẫn: "Đương nhiên nàng chỉ có thể yêu ta, nàng
chỉ có thể là của một mình ta!"
Chờ đến khi Mộc Khanh Khanh bước ra khỏi cửa phòng, đã là một ngày đêm trôi qua.
Chỉ là từ nay về sau, trên trời dưới nhân gian, đến tận biển sâu dưới mặt
đất, luôn có truyền thuyết nói về hai vị tiên chủ của Côn Luân tiên sơn, có một hoạt động tồn tại không thể cho ai: Mỗi khi ánh trăng nặng nề,
không phải trong điện của Trạch Khanh thượng thần, thì chính là trong
phủ Dung Hiên đế quân, luôn có âm thanh ưm a nhộn nhạo kiều suyễn dâm
mĩ, xuân âm không dứt.