《TU CHÂN ( 5)》
KHIẾN NGƯỜI TA MẶT ĐỎ TIM ĐẬP... ( canh hai)
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
"Ưm... A a... Đủ... Đủ rồi..." Nữ nhân quỳ sát trên giường lại một lần bị đâm
thật sâu vào nhuỵ tâm, thân thể ngăn không được mà bắt đầu rùng mình,
hoa huyệt vốn đã quấn chặt côn thịt thế nhưng cũng càng co rút chặt lại, tựa như muốn ép khô hết tinh dịch của côn thịt thô to vậy.
"Ư -- kẹp nhẹ một chút!" Bị hoa huyệt của nữ nhân thừa lúc cao trào mà kẹp
chặt đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, nam nhân tinh quan hiểm hiểm
giữ vững, vỗ nhẹ một chút cái mông đang nhếch lên cao cao của nữ nhân để cảnh cáo.
"Ưm... Lớn quá... Không... Dừng lại!" Cao trào qua đi, thân thể hư thoát chỉ có thể nửa ghé vào trên giường, toàn thân chỉ còn lại cái mông bị người dùng tay nâng lên cao cao, còn phải thừa nhận nam nhân đang mãnh liệt mạnh mẽ rút ra đâm vào từ phía sau.
Tóc dài đen như mực của cô tán loạn trên tấm lưng tuyệt đẹp trắng nõn, cảnh đẹp đen trắng cực hạn đan xen khiến mắt hắn mê loạn.
"Ta đã nói sẽ phụng bồi tới cùng!"
Thân gậy bị chặt chẽ ướt át của cô dịu dàng bao vây quấn lấy, mỗi một chỗ
đều tựa như đang có vô số cái miệng nhỏ liếm hôn mút vào, tiếng rên rỉ
mềm mại của nàng chính là mị dược tuyệt hảo, u hương nơi chóp mũi chính
là mị hương thúc giục tình ái, khuây khoả tận xương không ngừng đánh úp
lại.
"Ưm a... Chịu... Ư chịu không nổi!" Cô phát ra tiếng khóc
nho nhỏ, động tác đưa đẩy không ngừng khiến cô luôn ở trong trạng thái
cao trào đến tuyệt vọng, "Mau... Mau bắn ra... Sắp đến rồi!" Ảo giác sắp bị đâm nát khiến cô đau khổ cầu xin nam nhân có thể bắn tinh dịch cho
cô.
"Vẫn chưa đút no tiểu lãng hóa mà! Nàng đã muốn tinh dịch của ta như vậy sao!" Thân là người Ma giới, tính chất bạo ngược từ trong
xương cốt khiến hắn không thể kiếm chế mà muốn hung hăng khi dễ cô, vấy
bẩn sự hồn nhiên thuần khiết của cô, buộc cô phải nói ra dâm từ lãng ngữ khó có thể mở miệng.
"Ưm -- ư a... Muốn... Muốn... A a!" Mỗi một lần đưa đẩy đều đâm cả người cô bay về phía trước, giây tiếp theo lại
bị hắn kéo về hung hăng thao lộng, cô muốn chạy trốn thoát khỏi côn thịt của hắn, nhưng cái mông lại bị hắn nắm chặt, chỉ có thể bày ra tư thế
cảm thấy thẹn này mặc hắn thao làm.
"Muốn cái gì thì nói! Nói ra! Muốn ta bắn đến nơi nào của nàng!" Hắn đã sớm bị tiểu huyệt của cô siết đến muốn bắn tinh, nhưng vẫn còn tử thủ tinh quan, muốn nghe cô nói ra
những lời kia.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cảm giác ngượng ngùng của cô đều bị tình dục ăn mòn, "A ư... Muốn tinh dịch của chàng... A bắn... Bắn vào trong tiểu huyệt của ta, muốn ăn... Tiểu
huyệt... Muốn ăn..." Đôi mắt ngập nước tràn đầy dục vọng khát cầu.
Mê muội dáng vẻ điên cuồng trầm luân với bể dục của cô, hắn cũng gầm nhẹ
trèo lên đỉnh phong, đưa cứng rắn của chính mình khảm vào trong khe hở
nhụy tâm, như cô mong muốn, đem toàn bộ tinh dịch phun vào trong tiểu
huyệt đói khát.
Thừa nhận tinh dịch nóng bỏng kia, cảm giác nóng
cháy lấp đầy tử cung, cô lại một lần không thể kiềm chế mà nghênh đón
cao trào, tiết ra một cơn sóng dâm thủy.
Thở dốc không ngừng, Mộc Khanh Khanh lại hoảng sợ phát hiện cực đại chưa từng mềm nhũn chôn
trong cơ thể cô lại một lần có phản ứng.
"Thần Dung, rút ra đi,
mệt mỏi quá..." Cô thật sự không có tinh lực để tiếp nhận một lần hoan
ái của hắn còn mạnh hơn so với bảy lần!
Hắn ôm thân thể trần trụi của cô vào trong lòng ngực mình, dùng tay ma xát đôi môi anh đào luôn
phát ra những lời nói mềm mại, "Khanh Khanh, lần sau khi muốn ta rút ra, đừng dùng loại ngữ khí khẩu thị tâm phi này nữa..."
Mộc Khanh
Khanh nhịn không được giương miệng còn một chút sức lực duy nhất cắn lên bờ vai của hắn, bôi nhọ cô như vậy cô nhịn không được!
"Đừng
quậy nữa, không phải nàng mệt mỏi sao, còn dụ dỗ ta?" Môi răng của cô
dán lên da thịt hắn, không cảm nhận được đau đớn, chỉ cảm thấy có một
trận xúc cảm tê tê dại dại đánh đến, "Vẫn chưa đút no nàng sao?"
"Ưm -- no rồi no rồi!" Mộc Khanh Khanh vội vàng buông miệng ra, nhìn Thần Dung xin tha.
Nhìn thấy dáng vẻ thực sự mệt thảm của cô, hắn cũng có chút đau lòng.
Một tiếng "Ba --" dâm mị vang lên, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Mộc Khanh Khanh cảm giác được hắn đã rút cực đại, không kiềm được ưm vài
cái, kết quả lại cảm nhận được Thần Dung trừng mắt cảnh cáo về phía cô,
vội vàng im lặng.
...
Thời gian buổi tối ở Ma giới so với
ban ngày thì dài hơn, mặc dù phân phối thời gian như vậy càng có thể
hưởng thụ sinh hoạt tính phúc, nhưng cũng luôn khiến người ta cảm thấy u u ám ám, cho người khác một loại ấn tượng âm lãnh, phần lớn người ở nơi này cũng là dáng vẻ cổ quái âm lãnh vô thường.
Chẳng hạn như, vị mỹ nữ lãnh diễm hiện tại đang đứng ở trước mặt cô đây.
"Ngươi... Ngươi có chuyện gì sao?" Cô thật vất vả nhân lúc Thần Dung không ở đây, chuồn êm ra ngoài tẩm cung, tìm được một chút không khí tự do, cũng
không thể lãng phí trên thân một người đột nhiên nhảy ra chặn đường cô
được.
"Ngươi không được quấn lấy Ma Quân đại nhân nữa!"
Ngữ khí âm ngoan, bộ mặt dữ tợn, tiếc thay cho một gương mặt mỹ diễm cao lãnh.
Mộc Khanh Khanh: "Ừm, ta biết rồi."
"..."
"Ngươi... ngươi có tự mình hiểu được thì tốt, Ma Quân đại nhân sao có thể mê luyến đám ngụy quân tử Tu Chân giới các ngươi!"Thì ra là nợ tình của Thần Dung!
Mộc Khanh Khanh bĩu môi, đang muốn tiếp tục ừ ừ hai tiếng rồi chuồn, đột
nhiên sắc mặt cô biến đổi, ngữ khí run lên, "Nhắc nhở hữu nghị, ngươi
nên đi nhanh đi, cẩn thận thành môn thất hỏa đấy *."
*
Thành môn thất hỏa (城門失火):
tai bay vạ gió, họa bất ngờ xảy ra, không biết từ đâu đến. (Theo Baike)"...Không biết hối cải!" Nói xong ả chuẩn bị trực tiếp công kích Mộc Khanh Khanh, vận dụng vũ lực.
Mộc Khanh Khanh vội vàng nhắm mắt lại...
Không phải cô sợ hãi, mà là không đành lòng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Một trận trầm mặc quỷ dị qua đi, Mộc Khanh Khanh thở dài một hơi, chậm rãi nâng mắt lên.
"Thần Dung... Trùng hợp ghê." Tươi cười dịu dàng nịnh nọt.
Thần Dung: "Không trùng hợp, ta đặc biệt đến tìm nàng." Sắc mặt so với ngày thường càng tối tăm hơn vài phần.
Tươi cười cứng đờ, Mộc Khanh Khanh: "Hoa đào của chàng cũng thật không ít
đâu, đã khi dễ đến trên đầu ta..." Vẫn nên đánh đòn phủ đầu mới được.
"Ta chỉ biết có một đóa hoa đào là nàng, những cái khác đều khô héo hết rồi."
Dáng vẻ hiện tại này của Thần Dung là đang giả vờ bình tĩnh, so với hoảng
loạn thất thố khi mới vừa rồi tìm người có thể nói là một trời một vực,
"Tại sao lại chạy trốn?"
"Ta không có chạy trốn." Ngữ khí của Mộc Khanh Khanh cũng có chút trầm thấp, "Ở tẩm cung buồn quá, ta chỉ muốn đi dạo thôi."
"Không cho
phép ra khỏi tẩm cung một mình, ta đi cùng nàng."
Nếu không phải hắn theo thói quen dùng thần thức tra xét tẩm cung một chút, căn bản là hắn sẽ không biết nàng đi ra ngoài khi nào, nếu lúc trước
không phải hắn dùng bí pháp khóa liên hệ giữa hai người lại, lúc này đây có phải hắn sẽ lại không tìm thấy nàng, sau đó lại một lần mất đi ký
ức!
Cô bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ta không muốn chuyện gì cũng phiền
đến chàng, ta chỉ đi loanh quanh một chút mà thôi." Tạm dừng một chút,
cô lại nói tiếp: "Ta biết chàng rất bận, vốn dĩ ngày thường bởi vì ta,
chàng cũng đã đủ vất vả rồi."
Hắn là Ma Quân! Một ngày mười hai
canh giờ vậy mà đã có hơn mười một canh giờ đều ở bên cạnh cô, bất luận
cô là ngồi một chỗ tu luyện hay là ở đằng kia nghỉ ngơi ngây người, hắn
đều có thể lịch sự tao nhã nhìn chằm chằm cô không ngừng.
Còn có
dục vọng chiếm hữu cô của hắn quá mức điên cuồng! Mỗi thời mỗi khắc đều
không cho cô rời khỏi tẩm cung của hắn nửa bước, không cho phép bất cứ
người hầu nào xuất hiện trong tầm mắt cô, không cho cô nhắc tới bất cứ
chuyện gì khác ngoại trừ hắn...
Cô thậm chí hoài nghi, nếu không
phải hắn còn phải chịu trách nhiệm cho vị trí Ma Quân này, có khi nào
hắn đều phải mỗi thời mỗi khắc chiếm cứ thời gian của cô hay không.
Cô rất hiếu kì, tại sao dục vọng chiếm hữu của hắn đối với cô lại có thể
vượt mức bình thường như vậy, hắn khống chế đến không thể hiểu nổi, nóng cháy đến đáng sợ.
"Sẽ không, chỉ cần nàng không rời khỏi ta, ta sẽ không cảm thấy có một chút phiền toái nào cả." Ngữ khí chân thành tha thiết.
"Thần Dung, chàng..."
Phải làm thế nào chàng mới có thể không lo lắng sợ hãi đây?
Nhìn thấy cô bỗng nhiên không nói nữa, Thần Dung truy vấn, "Ừm?"
Mộc Khanh Khanh hơi chua xót cười một cái, nửa đùa nửa thật nói: "Không
phải chàng đã lưu lại thứ gì đó trên người ta rồi sao? Sao ta còn có thể rời khỏi chàng..."
"Nàng đã biết?"
Hắn hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng khi bị vạch trần, vẫn hờ hững không gợn sóng như cũ.
"Đúng vậy, rất chính xác đấy, cảm giác của thứ kia rất rõ ràng." Mỗi ngày khi hắn đi ra ngoài rồi trở về, còn có cảm giác khi hắn vừa mới xuất hiện
đều chính xác vô cùng.
Thần Dung: "Thứ kia đối với việc tu luyện của nàng rất có trợ giúp, sẽ không thương tổn đến nàng."
Vẻ mặt Mộc Khanh Khanh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là do thứ này, ta nói
mà, mới qua một tháng thời gian, cho dù ta có thiên phú tu luyện cũng sẽ không đến Trúc Cơ hậu kỳ nhanh như vậy."
"Bây giờ nàng muốn đi đâu?" Ta đưa nàng đi.
"Không đi nữa, về tẩm cung thôi."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
^-^-^-^-^-^
Dương:
có ai nghe bài "Bản sắc" của Tam Vô chưa, đúng là mặt đỏ tim đập luôn í >