《TU CHÂN ( 9)》
SAU NÀY KHÔNG CHO PHÉP NÓI NHƯ VẬY NỮA
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Gần đây Thần Dung rất bận rộn.
Mộc Khanh Khanh ngơ ngác ngồi, đôi tay chống cằm, đã mấy ngày không gặp hắn rồi.
Nếu không nhân lúc thời gian không còn nhiều lắm này trông thấy hắn, cô sẽ
không có cơ hội thưởng thức gương mặt nhỏ lạnh lùng ngây ngô tuấn tú của hắn nữa.
So sánh với khoảng thời gian rực rỡ nhiều màu sắc hai
năm trước đây, thời gian mấy năm nay đối với Mộc Khanh Khanh mà nói,
cũng có thể gọi là hốt hoảng, chỉ có thể lưu lại từng mảnh nhỏ trống
rỗng trong đầu cô.
Cho dù đến tận sau này, cô vẫn không thể nào
hiểu được Thần Dung làm cách nào trở thành Ma Quân, một thiếu niên lang
mười bốn tuổi, vậy mà có thể lực bài chúng nghị*, dưới một nơi không
nhìn thấy máu tươi đao quang kiếm ảnh bước lên vị trí Ma Quân.
*
Lực bài chúng nghị (力排眾議):
là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến. (Theo Baike)Vậy còn cô đã làm những gì?
Cô chỉ là khi hắn đánh nhau giết người bổ thêm mấy đao, lúc hắn trộm đồ
vật thì giúp hắn canh gác, khi hắn bị người ta khi dễ thì âm thầm giúp
hắn khi dễ lại, lúc hắn hiếm khi có thể nghỉ ngơi ban đêm thì thuần
khiết ngủ cùng hắn…
Gì? Như vậy nếu đếm kỹ từng chuyện mà nói, cô vẫn là vì con đường trở thành Ma Quân của hắn mà cống hiến không ít thứ trân quý đấy! Chẳng hạn như thân thể của cô nè ~
Nghĩ đến đây,
Mộc Khanh Khanh ngây ngốc cười vài tiếng, mấy ngày gần đây trong lòng
bởi vì nhớ thương người nào đó mà sinh ra vài phần ủ dột buồn khổ, cũng
đã tiêu giảm đi vài phần.
Lúc Thần Dung nhấc chân tiến vào, vừa lúc thấy được nụ cười trong chớp mắt kia của cô.
Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề *, đẹp như tranh vẽ.
*
Xảo tiếu thiến hề, Mĩ mục phán hề (巧笑倩兮,美目盼兮):
đây là hai câu trích trong bài Thạc Nhân 2 trong Kinh thi • Quốc Phong • Vệ Phong của Trung Quốc, miêu tả vẻ đẹp của Trang Khương nhà Trang Quốc
công. Có nghĩa là nụ cười đẹp đẽ duyên dáng, đôi mắt sáng long lanh có
thần.Có người, thật sự sẽ khiến ngươi có thể cảm giác chính
xác được từ tận đáy lòng, mười dặm gió xuân cũng không sánh bằng một nụ
cười của nàng. Khi trải qua nhiều mệt nhọc khó khăn, trong chớp mắt nhìn thấy nụ cười kia, đều sẽ biến thành thỏa mãn và kiêu ngạo.
“Thần Dung, sao lại ngẩn người ở đó không đến đây?” Nhìn thấy Thần Dung,
trong lòng Mộc Khanh Khanh càng vui sướng, một khuôn mặt lúm đồng tiền
như hoa.
“A… Ừ.”
Chỉ mới mấy ngày không gặp nàng, nỗi nhớ
đã vào tận xương tủy thành thói quen. Có thể giống như bây giờ từng bước một đến gần, đi đến bên cạnh nàng, là hắn đã nỗ lực chẳng phân biệt
ngày đêm chỉ mong đổi lấy một tưởng niệm duy nhất.
“Thần Dung,
gần đây có phải rất bận hay không?” Đến gần, Mộc Khanh Khanh mới nhìn
thấy trên gương mặt còn rất ngây ngô của hắn khó có thể che dấu mệt mỏi, “Thực xin lỗi…”
“Không có, đều là việc nhỏ.”
So với việc trở thành tướng công tốt nhất của ngươi, đều chỉ là việc nhỏ.
Mộc Khanh Khanh nhìn khuôn mặt hắn trong hai năm này càng trở nên lạnh
lùng, đột nhiên nhớ tới sự kiện kia, ngữ khí cẩn thận, nhẹ nhàng thử
hỏi, “… Thần Dung, nếu có một ngày ta biến mất, liệu ngươi có… Hận ta
hay không?”
Cô muốn xác định trước, đến khi cô lại lần nữa trở về hai mươi năm sau, liệu Thần Dung có trực tiếp bộc phát lấy luôn mạng
nhỏ của cô hay không.
Dù sao thì, đầu tiên là cô lừa gạt tình cảm thuần khiết thời niên thiếu của hắn rồi chạy mất, sau đó lại lừa gạt
thân thể trưởng thành của hắn rồi lại lần nữa chạy mất…
Thần Dung thông qua hai năm trưởng thành, công phu trên mặt đã rèn luyện mười
phần, mặc dù trong lòng bởi vì những lời này của Mộc Khanh Khanh mà nổi
lên sóng to gió lớn, nhưng hắn vẫn có thể ra vẻ bình tĩnh, bất động
thanh sắc hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn biến mất?”
“Ách… Ta chỉ nói là nếu thôi mà! Ta chỉ muốn biết ngươi đối với ta có phải là yêu thật lòng hay không thôi, mau nói mau nói đi!” Sợ hãi bị Thần Dung
nhìn ra manh mối gì, ngữ khí Mộc Khanh Khanh hờn dỗi nhẹ giọng nói với
Thần Dung.
“Sẽ không.” Thần Dung nhẹ chớp đôi mắt, giấu đi cảm
xúc không rõ trong đó, nhân tiện lại nghiêm túc nhìn đôi mắt trong trẻo
xinh đẹp của cô, "Sau này không cho phép nói như vậy nữa.”
“Hu Hu Hu ~ ta biết là Thần Dung yêu ta nhất mà, mau tới hôn một cái.”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay của nàng rốt cuộc cũng vì một câu “Sẽ không” của hắn mà dần rơi xuống…
Môi thơm đưa đến trước mắt khiến Thần Dung thật sự không đành lòng cự
tuyệt, chỉ có thể tạm thời giấu đi bất an
loáng thoáng trong lòng, ôm
vòng eo tinh tế của cô, bắt đầu dùng sức thưởng thức đóa hoa anh túc đã
nếm hai năm qua.
Cứ như vậy bình an vô sự, hết thảy đều có vẻ như bình thường mà qua non nửa tháng. Yên lặng trước bão táp luôn sẽ khiến
người ta không tự chủ được mà lừa mình dối người, chỉ muốn bảo vệ một
mảnh an bình.
Lúc này Mộc Khanh Khanh phá lệ thích dính bên người Thần Dung, nói là muốn Thần Dung phải bồi thường lại vài ngày trước đó
thường xuyên không quan tâm cô.
Nhìn thấy Mộc Khanh Khanh cả ngày ngoại trừ dính bên người mình, chưa từng đi lung tung bất cứ đâu, Thần
Dung vốn dĩ vẫn luôn gắt gao đề phòng hàng tung của Mộc Khanh Khanh cũng dần dần thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày đó chắc là nàng… Thật sự chỉ nói đùa thôi, nàng đó, đã quen hay giễu cợt trêu đùa hắn rồi.
Có lẽ
là đang nghĩ đến chuyện gì đó có liên quan đến hai người, Khóe miệng
Thần Dung vẫn luôn cứng đờ bình thản cũng khó được gợi lên nụ cười không rõ lắm, mang theo sủng nịch và ấm áp mà ngay cả chính hắn hay người
khác cũng chưa từng phát hiện ra.
“Vương, có người xâm nhập cấm
địa.” Kết giới tại cấm địa của Ma giới chỉ có Ma Quân mỗi đời mới có thể tiến vào, không nghĩ tới lại có người ngoài trừ ma quân xâm nhập vào.
Thần Dung nhếch lên khóe miệng vẫn chưa kịp buông, nghe được lời này, hắn
chỉ cảm thấy trái tim của mình run rẩy, trong đầu lộn xộn như mưa rền
gió dữ, dự cảm đáng sợ bất thường bỗng dâng lên.
Không màng đến
ánh mắt khác thường của mấy người hầu phía sau, Thần Dung không thể duy
trì dáng vẻ thong dong ổn trọng thường ngày được nữa, vội vàng hoảng
loạn chạy ra khỏi cung điện.
Nghiêng mực nước rơi xuống thấm đẫm màu đen dày đặc, tối tăm hắc ám như bóng tối.
Như bừng tỉnh từ giấc mộng, lại một lần nữa một mình đi đến cùng một con
đường, bước vào cùng một lối vào, đi vào cùng một huyết trì đỏ tươi.
Cho dù đã cách bốn năm, hiện giờ Mộc Khanh Khanh đối mặt với luyện hồn trì, vẫn tràn đầy sợ hãi như cũ. Đau đớn lúc trước sâu đến tận xương tủy,
chỉ cần hơi nhớ lại một chút có thể dễ dàng khiến cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thậm chí là muốn lùi bước.
Cô thật sự không muốn phải trải
qua loại đau đớn đáng sợ này một lần nữa, mặc dù chỉ là thời gian trong
nháy mắt, nhưng một chút cô cũng không muốn cảm thụ lại cảm giác này…
Nhưng mà.
Nếu còn không quay về, Thần Dung ở thế giới này nhất định sẽ rối loạn, cô
cần phải hành động dựa theo quỹ đạo ký ức của Thần Dung, cần phải cùng
hắn trải qua trục thời gian phù hợp, cô nhất định phải biến mất hai mươi năm trong sinh mệnh của hắn.
A —— chờ đến khi cô lại trở về, cô
nhất định sẽ không phủi bỏ trách nhiệm mà tùy ý biến mất nữa, nhất định
sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn ở bên hắn cả đời của cô.
Hơn
nữa, chính miệng Thần Dung đã nói sẽ không hận cô, cho nên cô chỉ cần
nhẹ nhàng nhảy một cái, nhân sinh hoàn mỹ sẽ lập lức xuất hiện!
# chờ ta nhé, cuộc sống tràn đầy tính phúc #
# một ngàn lẻ một phương pháp người trên người, chịu đựng tra tấn nhất thời #
…
Mộc Khanh Khanh hít sâu một hơi, đau dài không bằng đau ngắn, đơn giản trực tiếp duỗi chân tiến vào Luyện Hồn trì.
Đau đớn quen thuộc không hề ngoài ý muốn khiến tinh thần hoảng hốt, trong
mơ hồ, hình như nàng lại nghe thấy thanh âm của Thần Dung.
Thần Dung.
Thực xin lỗi, chờ ta.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~