Khi lần nữa trở lại không gian hệ thống, Mộc Khanh Khanh kiểm tra kim tệ mình cực khổ tích được, vừa lòng gật gật đầu, khóe miệng không nhịn
được nở nụ cười sáng lạn.
Trụ cột kinh tế dành cho lần nghỉ phép này tuyệt đối dư dả!
Trong lòng yên lặng ngâm nga, trên mặt lại là vẻ mặt đau lòng rời khỏi phòng
làm việc của mình, Mộc Khanh Khanh xin tổ trưởng nghỉ nửa tháng, chỉ nói là muốn điều tiết cảm xúc.
Trong công ty, tuyệt đại đa số nhân
viên cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ xin nghỉ, mục đích nhằm loại bỏ
cảm xúc và tình cảm dư thừa trong thế giới nhiệm vụ, cho nên đối với lần xin nghỉ này của Mộc Khanh Khanh, tổ trưởng rất sảng khoái đồng ý, cũng tỏ vẻ mong cô nghỉ ngơi cho tốt, còn đề nghị cô có thể thông qua việc
bắt đầu một đoạn tình yêu mới để chữa thương, dùng hạnh ( tính) phúc để
an ủi những tổn thương đã phải chịu ở thế giới nhiệm vụ.
Mà Mộc
Khanh Khanh chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu, cũng không nói thêm một câu
dư thừa nào, trực tiếp rời khỏi công ty, chạy về ổ nhỏ của mình.
Lần lượt tùy ý giải quyết vấn đề bữa tối của chính mình xong, Mộc Khanh
Khanh lười nhác nằm trên sô pha, không ngừng nghịch di động, còn thuận
tiện tra tìm mấy nơi yên tĩnh thích hợp tu thân dưỡng tính.
Nói
là đi ra ngoài du lịch vui chơi, nhưng kỳ thật cô chỉ là muốn tìm một
cái cớ, sau đó rời xa thành phố này, rời xa một ngày nào đó sắp đến.
Một trận tiếng chuông đánh gãy suy nghĩ có chút bay xa của Mộc Khanh Khanh, “Alo? Tổ trưởng?”
Thật cẩn thận nhìn thoáng qua thân ảnh khí tràng mười phần nào đó, tổ trưởng run run rẩy rẩy nói với điện thoại đã mở loa ngoài: “Ừ, Khanh…” Đột
nhiên cảm giác được ánh mắt mãnh liệt chết người của mỗ Dung tổng giám
đốc, tổ trưởng vội vàng thông minh sửa miệng, hiểu rõ tôn kính xa cách
mới là trạng thái tốt, “Mộc tiểu thư, chuyện là… Bây giờ ngài có rảnh
không?”
Mà Mộc Khanh Khanh bên đầu kia điện thoại đột nhiên run
rẩy, cấp trên trực thuộc đột nhiên trở nên khách khí như vậy, thật là
khủng khiếp đáng sợ, “Rảnh rảnh… Có gì phân phó ngài cứ việc nói…”
Giọng nói cố tình mềm mỏng say lòng người, thông qua loa di động, thanh âm
của Mộc Khanh Khanh rõ mồn một truyền tới một đầu đang hết sức yên tĩnh
bên này, tổ trưởng lặng lẽ nhìn về phía bên cạnh, trái tim nhỏ bé đang
treo cao thoáng buông xuống, vẻ mặt tổng giám đốc sung sướng say mê, rõ
ràng là do thanh âm mới vừa rồi dễ nghe, chắc sẽ không còn tâm trí xử
mình đâu…
“Ách… Cấp trên của công ty vừa mới truyền lệnh xuống,
yêu cầu mỗi một nhân viên xin nghỉ phép đều phải nói rõ chi tiết…” Tổ
trưởng vẫn còn có cảm thấy thẹn trong lòng hơi khó mở miệng, nhưng chỉ
dừng lại trong chớp mắt, một chút cảm thấy thẹn trong lòng có thể bỏ qua kia đã quyết tuyệt khuất phục trước cường quyền, “Hướng đi kỳ nghỉ của
mình cùng với động thái tỉ mỉ chi tiết.”
“Hả? Ách…” Mộc Khanh Khanh có chút không phản ứng lại được.
Tổ trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, căng da đầu tiếp tục lừa dối, ra sức
tự nhủ 【 không thể để Khanh Khanh nhận ra được bất kỳ khác thường gì and thu hoạch vô cùng kỹ càng tỉ mỉ hành trình của kỳ nghỉ 】: “Cái này… Là
công ty đưa ra quy định cứng nhắc vậy đó, ừ, yêu cầu phải cực kỳ chân
thật và kỹ càng tỉ mỉ.”
Mộc Khanh Khanh cũng không nghi ngờ gì,
đơn thuần sảng khoái đáp ứng: “Được, chỉ là tôi vẫn chưa quyết định đi
đâu, ngày mai tôi sẽ gửi nội dung chi tiết cho cô được không?”
Mỗ Dung thận trọng gật đầu, ý bảo tổ trưởng có thể đồng ý với Mộc Khanh Khanh.
Tổ trưởng: “Có thể có thể, ngày mai nhất định… Phải nhớ gửi đó…”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mộc Khanh Khanh ngẩn ra, sao lại cảm thấy trong giọng nói của tổ trưởng
mang theo ý tứ cầu xin nồng đậm vậy? Nhất định là ảo giác… thôi nhỉ?
“Ừm, Vậy… Ngủ ngon?”
Mỗ Dung kiên định lắc đầu với vẻ mặt nịnh nọt của tổ trưởng, ngón tay thon dài đẹp đẽ duỗi vào trong túi áo tây trang, lấy ra một tấm card đã
chuẩn bị tốt trước đó: 【 Chọc cô ấy cười 】.
Ba chữ ngắn gọn vô cùng phiêu dật.
Đáng thương tổ trưởng lúc này đây lại không thể khống chế được biểu cảm trên mặt mình, một bộ mặt có tang cứng đờ, tâm thần và thể xác đều mệt
mỏi
nói vào điện thoại: “Chờ, chờ một chút. Cho tôi chút thời gian, để tôi
từ từ ngẫm lại đã…”
Mộc Khanh Khanh bị các loại hành động không
thể hiểu được của tổ trưởng khiến cô khá ngạc nhiên, không chút khách
khí ban thưởng mấy tiếng cười liên tiếp.
“Ai u… Tổ trưởng… Tối nay ngài làm sao vậy?”
Một trận trầm mặc thật dài, lúc Mộc Khanh Khanh cho rằng tiếng cười của mình chọc giận tổ trưởng, tổ trưởng đáp lời truyền tới.
“Ngủ ngon…” Trong giọng nói của tổ trưởng mang theo vui sướng và nhẹ nhõm rõ ràng.
“Ngủ ngon…” Mộc Khanh Khanh vẻ mặt mộng bức.
“Ách… Mới vừa, vừa rồi câu ngủ ngon kia, là tôi chuyển lời thay người khác…” Mộc Khanh Khanh mộng bức lần hai.
Ba ngày sau, trấn nhỏ Giang Nam nhã nhặn lịch sự an nhàn.
Lôi kéo vali hành lý, Mộc Khanh Khanh đội mũ đánh cá của ngư dân híp mắt
lại, nhàn nhã bước chậm, hưởng thụ làn gió tinh tế mềm mại nhẹ nhàng
phất qua gương mặt.
Mỗ Dung vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau có chút không đành lòng tiến lên bắt chuyện, phá hỏng cảnh đẹp như tranh
vẽ này… Cho nên hắn vẫn tạm thời tĩnh tâm thưởng thức trước rồi tính…
Nhưng ai ngờ, chút không đành lòng này liền không đành suốt một tuần, mắt
thấy ngày về càng ngày càng gần, rốt cuộc, mỗ Dung nắm tay cắn răng, thề với mặt trời trên cao, hôm nay nhất định phải bắt chuyện thành công!
Xoắn xuýt hóa trang xong… Không phải! Là hình tượng bên ngoài, mỗ Dung thấp
thỏm mở cửa phòng mình ra, lẳng lặng chờ đợi cách vách mở cửa.
Sáng sớm đã ra ngoài thưởng thức cảnh mặt trời mọc của cổ trấn, Mộc Khanh
Khanh lại thích ý đi dạo nửa ngày trên đường phố. Sau khi kéo lê thân
thể mệt mỏi trở lại chỗ ở, nằm trên giường xong Mộc Khanh Khanh nhíu
mày, vừa rồi hình như có một người đàn ông chào mình một tiếng thì phải?
Lại là một ngày mới khác, Mộc Khanh Khanh ở trong phòng khách sạn, nâng má
tựa bên bệ cửa sổ, lẳng lặng mà nghĩ: Mưa bụi mông lung của cổ trấn chỉ
thích hợp để ngắm nhìn.
Một ngày cuối cùng tại cổ trấn, đối với
Mộc Khanh Khanh mà nói, quả thật là một ngày đặc biệt nhàm chán. Mộc
Khanh Khanh vẫn như cũ lựa chọn ở trong khách sạn, tựa như nhàn nhã đi
đến xích đu cạnh cây trong vườn, đôi tay lại hung hăng bắt lấy dây leo
trên xích đu, phảng phất như đó là thứ duy nhất để cô dựa vào, cô mang
tai nghe nấu cháo điện thoại với bác sĩ Ngôn suốt một ngày.
Mỗ
Dung cũng là như thế này, không nỡ chớp mắt lấy một cái. Thoạt nhìn rất
bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộc Khanh Khanh cả một ngày, đương nhiên, bình
tĩnh gì đó, chỉ là thoạt nhìn.
Trên đường trở về, cuối cùng mỗ Dung cũng bắt chuyện thành công.
Dưới các loại đối thoại như “Thật trùng hợp”, “Tôi cũng vậy”, “Có duyên thật”…, hai người trao đổi số điện thoại cho nhau.
Sau khi ngăn lại một chiếc xe taxi, Mộc Khanh Khanh cười nói với người đàn ông: “Hẹn gặp lại! Sau này có thời gian lại tụ họp…”
Nụ cười trên khóe miệng người đàn ông vẫn luôn duy trì góc độ hoàn mỹ
nhất, “Ừ, nhất định sẽ có thời gian, hẹn gặp lại, Khanh Khanh…”
Mộc Khanh Khanh cho rằng, đây chỉ là lời khách sáo mà người trưởng thành nào cũng biết rõ.
Nhưng mà, người đàn ông lại không cho là vậy. Chỉ có chính hắn mới biết, lời hắn nói có bao nhiêu nghiêm túc và khẳng định.