Dung Tự mới vừa vào cửa, vừa khéo nghe thấy từ phòng bếp truyền đến một
tiếng thét kinh hãi, là Mộc Khanh Khanh, thanh âm của vợ hắn. Mà thân là chồng hắn lại chỉ hơi hơi mỉm cười, khóe môi phác hoạ ra độ cung làm
người khác không đoán ra được tâm tư của hắn giờ phút này, hai tròng mắt sâu thẳm lưu chuyển chứa đựng cảm xúc kỳ lạ.
Dung Tự cứ như vậy mang theo ý cười, bước đi vững vàng, không nhanh không chậm hướng về phía người vợ thân ái duy nhất của hắn.
"Sao vậy? Khanh Khanh?" Một câu quan tâm dịu dàng yêu thương, Dung Tự khẽ
cau mày, tỏ vẻ đang đau lòng vì miệng vết thương chói mắt trên ngón tay
cô, dùng tay quét qua máu tươi trên ngón tay trắng nõn của Mộc Khanh
Khanh, nhẹ nhàng cúi thân thể của mình xuống, yêu thương mút hôn miệng
vết thương bị dao phay cắt qua, liếm đi màu đỏ máu tươi đẹp, "Sao lại
không cẩn thận vậy chứ, anh sẽ đau lòng..."
Chỗ ngón tay truyền
đến cảm xúc thoải mái tê tê dại dại, hơi thở ấm áp của Dung Tự phả lên
mu bàn tay mịn màng trắng nõn của cô, lời nói động tác trìu mến cưng
chiều như thế lại làm Mộc Khanh Khanh nhịn không được rùng mình một cái, một cảm giác sợ hãi thấm vào xương cốt trong phút chốc truyền khắp toàn thân...
Loại sợ hãi khiếp người này... Là ảo giác thôi phải không...
"Không, không sao..." Thanh âm của Mộc Khanh Khanh không thể ức chế được có
chút phát run, thật cẩn thận rút tay của mình ra, vội vàng điều chỉnh
tốt cảm xúc của mình, cười tủm tỉm nhìn về phía Dung Tự, tựa như vô tình thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay anh về sớm vậy? Em vốn định tự mình làm
cơm chiều chờ anh về nhà đây."
"Vậy sao? Chỉ là đã lâu không về
đây rồi... Có hơi gấp không chờ nổi mà thôi." Dung Tự thấy Mộc Khanh
Khanh rút tay ra, cũng không lộ ra phản ứng bất thường gì, nụ cười trên
khóe môi cũng không thay đổi, "Rất nhớ em... Vừa nhìn thấy em ngay cả
một khắc cũng không nhịn nổi... Làm sao bây giờ? Khanh Khanh?"
Mộc Khanh Khanh nỗ lực bỏ qua cảm giác quỷ dị đang mãnh liệt dâng lên trong lòng, cũng trưng ra nụ cười theo, trong nụ cười mang theo đơn thuần
sáng lạn trong trí nhớ mà Dung Tự thích nhất, "Em cũng rất nhớ anh! Dung Tự --"
Hai mảnh cánh môi đột nhiên dán lên cái cổ yếu ớt của Mộc Khanh Khanh, Dung Tự lấy động tác ái muội này đánh gãy lời Mộc Khanh
Khanh chưa nói hết.
Hàm răng sắc nhọn chậm rãi ma xát, cọ lên
mạch máu dưới da thịt hơi mỏng nhưng có thể thấy được rõ ràng, phảng
phất như quỷ hút máu thời trung cổ đang dành sự âu yếm cuối cùng cho
thức ăn trước khi dùng bữa.
Cùng lúc đó, Mộc Khanh Khanh cứng đờ
thân thể, cũng không nhúc nhích mà tùy ý để mặc cảm giác khác thường ở
cổ, cũng không biết hai người giao cổ mà đứng trong tư thế thân mật như
vậy bao lâu, thẳng đến khi cảm thấy Dung Tự đứng thẳng người lên, Mộc
Khanh Khanh mới phục hồi lại tinh thần, "Em, em nấu cơm trước... Hiếm
khi em nguyện ý cần mẫn một lần, anh đó, cứ ra bên ngoài nghỉ ngơi trước một lát đi."
Mộc Khanh Khanh kiều tiếu đẩy Dung Tự ra khỏi phòng bếp, dáng vẻ hoạt bát đơn thuần tựa như trở về thời điểm trước khi hai
người kết hôn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Dung tự bị đẩy ra ngoài cửa cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu cô, trên mặt tràn
đầy ý cười dịu dàng, cười đáp lời cô một tiếng. Chỉ là sau khi xoay
người, ở góc độ Mộc Khanh Khanh không thấy được, độ cong rõ ràng trên
môi Dung Tự biết mất không còn, chỉ có lạnh băng và chán ghét, chán ghét đến nỗi muốn vào nhà vệ sinh chà rửa ngón tay và cánh môi sạch sẽ.
Nếu không phải vì rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh tươi sống của người phụ
nữ này tồn tại, hắn thật đúng là một chút cũng không muốn chạm vào cô
ta!
Sau khi tiễn người đi, Mộc Khanh Khanh hơi vô lực tựa lên
vách tường trong phòng bếp, Dung Tự mà kịch bản giới thiệu, tại giai
đoạn này rõ ràng một tổng tài ngôn tình lạnh lùng bá đạo, cho dù là đối
với nguyên nữ chính cũng là bên ngoài lạnh nhạt bên trong dịu dàng mới
phải, nhưng Dung Tự vừa rồi thoạt nhìn thế nào cũng có cảm giác... đặc
biệt quỷ súc!
Mộc Khanh Khanh hít sâu một hơi, quyết định không
miên man suy nghĩ thêm nữa, mặc kệ đối tượng công lược xuất hiện khác
biệt gì, cô cũng nhất định phải bắt lấy Dung Tự, lại còn phải nhân lúc
còn sớm! Nhất định phải làm trước khi Dung Tự phát hiện ra cô làm những
chuyện hoang đường trên mạng kia, hoàn toàn thu hoạch được
chân tâm của
hắn! Như vậy cho dù chuyện làm chủ bá có bại lộ, cũng có thể vãn hồi
được ít nhiều.
Sau khi hạ quyết tâm, Mộc Khanh Khanh cảm thấy
trái tim bị Dung Tự dọa sợ tới mức nóng nảy cũng đã yên ổn xuống, nụ
cười sáng lạn như ánh mặt trời cũng một lần nữa về lại trên mặt cô, dựa
vào kỹ năng trù nghệ get được từ các thế giới nhiệm vụ, một bữa tối đơn
giản lại tinh xảo xuất hiện trước mặt Dung Tự và Mộc Khanh Khanh.
"Đã lâu rồi không thấy em nấu cơm..." Dung Tự nhìn bữa tối màu sắc hương vị đầy đủ trước mắt, một chút ý định động đũa cũng không có, mặt mang ý
cười nhìn về phía Mộc Khanh Khanh, "Không biết hương vị trở nên thế nào
đây? Phải không? Khanh Khanh?"
Mộc Khanh Khanh cũng không để ý
tới câu hỏi hơi khó hiểu của Dung Tự, chỉ xấu hổ xen lẫn oán giận liếc
Dung Tự một cái, hai tay nhỏ mềm mại quấn lên cánh tay Dung Tự, tựa như
không nhận thấy thân thể Dung Tự bởi vì tứ chi tiếp xúc với cô mà trở
nên cứng đờ, Mộc Khanh Khanh tiếp tục làm như không có việc gì ôm chặt
cánh tay hắn, tùy ý để mềm mại trước ngực bị cánh tay cứng rắn của hắn
chà đạp.
"Ông xã ~~ sau khi cưới là em quá mức cậy sủng sinh kiêu thôi ~ sau này sẽ không thế nữa ~ Em bảo đảm mỗi ngày tiếp theo đều sẽ
nấu xong cơm chờ anh về nhà ~" Thanh âm của Mộc Khanh Khanh ngọt đến
phát ngấy, tất cả đều do giữa hai chân của khối thân thể mẫn cảm này
đang ào ạt chảy ra dâm dịch... Thân thể này của cô hiện giờ quả thật là
dâm đãng đến cực điểm!
Dung Tự cứng người lại, sắc mặt cũng có
chút rét run, không chỉ là bởi vì tâm lý đối với đụng chạm của người phụ nữ này mà sinh ra chán ghét, còn có sự tức giận đối với việc thân thể
của mình xuất hiện phản ứng sinh lý không nên có! Truyện chỉ đăng duy
nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Xúc cảm lộ liễu mềm mại rõ ràng, hương
vị phụ nữ nhàn nhạt bay vào chóp mũi, hắn vậy mà vẫn sinh ra dục vọng
với người phụ nữ rắn rết này!
Nắm chặt hai nắm tay không cam lòng buông ra, việc nhỏ mà không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn, hiện tại
vẫn chưa phải thời điểm xé rách da mặt, hắn muốn khiến người phụ nữ độc
ác phóng đãng này nếm được báo ứng độc nhất!
"Ừ, ngồi xuống ăn cơm trước đi." Hờ hững lạnh nhạt.
Mộc Khanh Khanh thở nhẹ một hơi, đây mới là ngữ khí trạng thái mà tổng tài ngôn tình nên có.
Trong quá trình ăn cơm, hai người đều ăn ý không mở miệng nói chuyện, Mộc
Khanh Khanh đang suy tư nên làm thế nào để Dung Tự càng yêu chính mình,
yêu đến mức chết đi sống lại...
Còn Dung Tự lại đang mạnh mẽ khiển trách chính mình vừa mới bị câu dẫn ra dục vọng...
Mộc Khanh Khanh và Dung Tự cứ như vậy không hẹn mà cùng trầm mặc vượt qua bữa tối hôm nay.
...
Sau khi ăn xong, Dung Tự híp mắt, thần sắc kỳ lạ nhìn về phía người phụ nữ
mặc tạp dề trong phòng bếp. Ánh đèn màu vàng cam luôn mang đến biểu hiện giả dối ấm áp, chẳng hạn như hiện tại, thân ảnh yểu điệu tốt đẹp mê
người, một bên mặt nghiêng mỹ lệ dịu dàng nhã nhặn lịch sự, một đôi tay
ngọc không mang theo một chút ghét bỏ hoặc là bất mãn, thuần thục rửa
sạch vết bẩn trên chén dĩa.
Cô trong trí nhớ, cũng từng hiền huệ quản gia như vậy sao? Hắn không nhớ rõ.
Dù sao thì, đối với hắn mà nói, đó đã là ký ức đời trước...