Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhớ lại, sau khi hắn đối xử với cô như vậy, lúc nhìn về phía cô, cô đã đưa lưng về phía hắn, đôi vai nhỏ run lên.
Vì lẽ đó, một vết ướt lớn như vậy, đều là nước mắt của cô?
Lúc vừa nghe được tiếng cô khóc nức nở, cảm giác đau nói này lại xuất hiện một lần nữa.
Cố Dư Sinh đau khổ toàn thân co lại một hồi, sau đó lấy đạp cái gối trước mặt một cái, khiến cho nó giống cái kia bay đến phía cửa.
Cố Dư Sinh thở dài, sau đó loạng choạng bò xuống giường, để chân trần tiến vào nhà tắm.
Hắn tắm rất lâu mới ra ngoài.
Hắn không lau tóc, tùy tiện để những giọt nước theo hai gò má chày tí tách xuống.
Lúc hắn khom người cầm hộp thuốc, tầm mắt lại nhìn đến thức ăn đặt trên khay trà, hắn quay đầu nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên giơ chân lên, tàn nhẫn đạp vào bàn trà.
Bàn trà bị hắn đạp một cái xê dịch cả mét, thức ăn trong túi rơi xuống đất, cháo bên trong chảy đầy đất, tỏa ra mùi thơm ngát.
Hắn để chân trần đạp bàn trà, chân hắn cũng đau thấu xương.
Hắn làm như không cảm giác được chuyện đó, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cháo đổ trên mặt đất, sau đó cũng cảm giác được trong lòng giống như có một chiếc trâm nhọn đang đâm vào hắn, đau đến thấu xương.
Hắn không phải bị bệnh thần kinh chứ? Nghĩ cô bị kẹt ngoài ngoại thành, đã lâu không ăn gì, cho nên mới bảo Tiểu Vương đi mua cháo cho cô.
Kết quả thế nào? Cô vừa nhìn thấy hắn, liền muốn bỏ đi... Không đúng, là hắn muốn cô cách xa hắn mà, cô rõ ràng đã tìm cách tránh xa hắn, đúng theo ý của hắn, vậy thì khi cô nói muốn về nhà, sao hắn lại tức giận như vậy chứ? Hắn
đúng là bị thần kinh!! Không, không chỉ là bị thần kinh mà não còn có vấn đề!
Nhưng hắn phát điên không chỉ mới ngày hôm nay...
Hầu kết Cố Dư Sinh run động hai lần, sau đó cầm hộp thuốc là hướng về phía ban công.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm hàng vạn ngọn đèn dưới kia đang tỏa sáng, nghiêng đầu ngậm thuốc, lại thổi ra những vòng khói, thổi thổi, vẻ mặt hắn trở nên mơ màng.
......
Thẳng thắn mà nói, từ khi hắn hiểu chuyện đã biết trên thế giới này có một người tên là Lương Đậu Khấu.
Hắn quen biết Lương Đậu Khấu hơn hai mươi năm, muốn hỏi hắn Lương Đậu Khấu là một người như thế nào?
Hắn chỉ có hai chữ để trả lời: phiền, rất phiền.
Ngoài ra, hắn vắt óc cũng không nghĩ bên trong Lương Đậu Khấu còn có một cái gì khác.
Lương Đậu Khấu tiến vào thế giới showbiz, vô số người nói cô là nữ thần, là siêu sao xinh đẹp nhất trong làng giải trí.
Lúc hắn nghe được câu nói này, hắn nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ một chút, cũng không nhớ Lương Đậu Khấu lớn lên đẹp ở chỗ nào.
Hắn mới bảy tuổi, mẹ của hắn ngoại tình, từ đó về sau, tính tình của ba hắn hoàn toàn thay đổi, không uống rượu lại bắt đầu nghiện rượu.
Mới bắt đầu là hùng hùng hổ hổ đánh mẹ hắn, sau đó ngày một điên cuồng, bắt đầu đánh luôn hắn.