Đơn giản mà nói, cô là bù nhìn mà thôi.
Sau khi gả cho Lâm Mặc, cô toại nguyện cầm được một số tiền lớn từ Lâm gia, cô đem trả tiền viện phí cho cha xong lại dùng phần dư còn lại nặc danh trả tiền viện phí cho mẹ của Gia Ngôn, sau đó cắt đứt liên hệ với Tần Gia Ngôn.
Từ trước, lúc cô rời khỏi Tần Gia Ngôn, cô không cho hắn biết nhà cô đã xảy ra những chuyện gì, chuyện nặc danh lo tiền viện phí của mẹ hắn không thể cho hắn biết thì lúc này lại càng không thể cho hắn biết.
Hắn nói không sai, cô không chỉ còn là Tô Tình đơn thuần như lúc trước nữa mà cô còn là Lâm thiếu phu nhân, cô và hắn từ khi cô lựa chọn lấy chồng, cả đời này liền không thể nào có quan hệ gì với nhau nữa rồi.
Cô nên tự lo lấy thân mình, không quan tâm cuộc sống hiện nay của hắn nữa, có điều lúc nãy cô hỏi cũng tốt, nghe thấy những câu nói lạnh lùng kia của hắn, trong lòng từ trước đến nay vẫn chưa nguôi hy vọng của cô lúc này cuối cùng cũng không còn vọng tưởng gì nữa rồi.
Cô không nên khổ sở như vậy, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng, năm đó cô rời khỏi hắn, hắn là một người hoàn hảo như vậy, có thể gặp được Lâm Điềm Điềm, một thiên kim đại tiểu thư tốt như vậy, thật sự là vô cùng tốt luôn rồi.
Dù sao, yêu một người, không phải chỉ mong người đó được sống tốt là được rồi, không phải sao?
Tô Tình dựa đầu vào cửa sổ xe, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Rõ ràng cô đã nghĩ thông rồi, tại sao vừa để ý lại cảm thấy vô cùng khổ sở chứ?
.....
Chị dâu, chị dâu? Lâm Điềm Điềm gọi Tô Tình vài tiếng, Tô Tình mới mở hai mắt ra.
Thì ra là đến nhà rồi.
Tô Tình đẩy cửa, xuống xe.
Có thể là cô còn chưa lấy lại được tinh thần, khiến Lâm Điềm Điềm nhận ra được điểm khác thường, liền hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy? Luôn thấy chị có điểm gì đó kỳ kỳ đó!”
“Không có gì, chỉ hơi mệt thôi.” Tô Tình lắc lắc đầu.
“À.” Lâm Điềm Điềm cũng không quá quan tâm đến cô, nghe thấy cô nói không có gì liền kéo cửa chạy vào nhà, lao vào lồng ngực của mẹ Lâm vẫn đang coi tivi, liền phấn chấn kể lại chuyện gặp mặt của mình và Tần Gia Ngôn cho bà nghe.
Mẹ Lâm nghe xong rất vui, còn hài lòng kéo Điềm Điềm hỏi từ
đầu đến cuối thật tỉ mỉ cuộc gặp mặt của hai người họ.
Tô Tình thay giày vào nhà, lễ phép lên tiếng chào: “Mẹ!” mẹ Lâm lại giống như cô không hề tồn tại vậy, chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một lần.”
Tô Tình lúng túng đứng một lúc, lại nói: “Con đến nhà bếp xem có cần giúp gì không…”
Mẹ Lâm vẫn không để ý đến cô.
Tô Tình lúc này mới đi đến nhà bếp.
Cô giúp người hầu chuẩn bị xong bữa tối, Tô Tình liền gọi mẹ Lâm và Lâm Điềm Điềm đến ăn tối.
Nói chuyện với con gái xong, mẹ Lâm nghe thấy giọng nói của cô, sắc mắt lập tức chìm xuống: “A Mặc cũng đã lâu không về nhà, cô làm vợ cái kiểu gì vậy? Kết hôn đã nhiều năm như vậy cũng không thể giữ chân chồng mình! Tôi không cần biết cô dùng cách gì, tôi phải nhìn thấy A Mặc đó!”
“Vâng!” Tô Tình đáp một tiếng.
Mẹ Lâm hừ lạnh đứng lên, đi đến phòng ăn.
.....
Ngày hôm sau, Tô Tình phải tốn rất nhiều công sức mới có thể biết được hành tung của chồng cô.
Chưa tơi tám giờ, cô liền đến canh giữ ở cửa Vàng son lộng lẫy, tám giờ đúng, Lâm Mặc hai tháng cô không gặp lại bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen.
Tô Tình vội vã bước lên trước, cô còn chưa mở miệng, Lâm Mặc nhìn thấy cô liền lên tiếng trước: “Cô đến đây làm gì?”
“Lâm Mặc, mẹ nói tôi gọi anh về nhà!”
“Tôi không có hứng thú!” Lâm Mặc nói xong liền ném chìa khóa cho nhân viên khách sạn, cất bước đi đến cổng khách sạn vàng son lộng lẫy.
Tô Tình thấy vậy liền đuổi theo, giật ống tay áo của Lâm Mặc theo bản năng, cô vừa mới đụng tới ống tay áo của hắn liền hất cô ra: “Con điếm thối tha, đừng đụng tao!”
Tô Tình không hề có chút chuẩn bị nào liền bị Lâm Mặc vung lên một cái khiến cô té xuống đất, cô đau đến nỗi rên khẽ một tiếng, vừa mới chuẩn bị bò dậy, dư quang liền nhìn thấy Tần Gia Ngôn đang đi ra khỏi cổng vàng son lộng lẫy.