Tần Gia Ngôn cừng đờ, nhìn vết đỏ hồng trên dra giường một lúc lâu, mới từ từ đưa tay ra, kéo dra trải giường xuống, đưa vết đỏ hồng này đến trước mặt mình.
Trong phòng ngủ đều mở đèn, ánh sáng sáng ngời lại càng khiến vết đỏ hồng thêm rõ ràng.
Vì vấy ngày qua rồi nên vết đỏ này thấm khá sâu, nhưng Tần Gia Ngôn có thể nhận ra được đó chính là vết máu.
Trên giường sao lại có máu chứ?
Tần Gia Ngôn nhếch môi một hồi, mấy ngày trước hắn đi công tác luôn không dám nhớ đến hình ảnh của tối đêm hôm đó, lúc này những hình ảnh đó lại hiện ra.
Đếm đó hắn nhớ mang máng lúc hắn xông vào thân thể của cô, hắn có nhận thấy một trở ngại, nhưng hắn lại quá gấp gáp, quá say mê nên đã không để ý đó là cái gì... Huống chi cô đã gả cho Lâm Mặc nhiều năm như vậy, chẳng ai có thể ngờ rằng cô vẫn có… khó trách lúc hắn mạnh mẽ xông vào thân thể cô, cô lại lẩm bẩm vài chữ “đau” trong miệng, thì ra….
Không thể không chấn động, không thể tin được, não Tần Gia Ngôn trống rỗng một lúc lâu, tay hắn nắm lấy dra trải giường bỗng nhiên khẽ run lên.
Cô rời xa hắn nhiều năm như vậy, gả cho người khác nhiều năm như vậy, lại vẫn còn là một người thuần khiết sao?
Tuy rằng cô kết hôn với người khác nhưng mà cũng chỉ là hữu danh vô thực, mà người đàn ông kia lại ngược đãi cô, hiển nhiên, cuộc hôn nhân của cô chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi.
Khi hắn nhìn thấy những vết thương của cô sáng nay, khi hắn tỉnh táo lại, hắn đã nghĩ muốn kéo cô ra khỏi cuộc hôn nhân như địa ngục kia, nhưng hắn còn chưa nói gì cô đã nói trước, bảo hắn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, một khác đó, hắn thấy ý nghĩ trong đầu của mình thật đê tiện, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận, ngay cả sau khi hắn đã khôi phục lại lý trí, cũng không dám tin tưởng mình lại
nói với cô hai chữ đáng đời kia!
Giờ khắc đó hắn thật sự đố kị, hắn tức giận người đàn ông kia đối xử với cô như vậy, tại sao cô còn chưa chịu rời khỏi tên khốn kia?
Ban đầu là cô chủ động vứt bỏ hắn, vứt bỏ đoạn tình cảm của hai người họ, cho dù bây giờ trong đầu hắn có mong bọn họ quay lại bao nhiêu hắn đều không muốn đối mặt với nó, cứ lừa dối chính mình, hắn và cô là người dưng nước lã.
Có thể lúc này, vết hồng trên dra giường đã phá bỏ tất cả những rào cản trong hắn.
Tần Gia Ngôn bỗng nhiên cầm dra giường nặng nề quẳng xuống mặt đất, cũng chẳng buồn thay đồ ngủ trên người ra đã chạy xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm.
Ngồi trên xe, Tần Gia Ngôn đạp chân ga đến tối đa, đi về phía nhà họ Lâm.
Hắn đồng ý vì cô mà điên một lần!
Xe của hắn lao trong màn đêm nhanh như bay, rất nhanh đã đến trước cửa tiểu khu của Lâm gia.
Tần Gia Ngôn ngồi trong xe lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Tình một cú.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, mới có người bắt máy.
Số điện thoại của cô là do lúc cô còn đang ngủ, hắn thức dậy trước như bị thần sai quỷ khiến, cầm điện thoại di động của cô lên, cho phép mình lưu số của côi lại.
Cô cũng không biết đây là số điện thoại của hắn, vì vậy giọng nói rất cẩn thận: “Alo? Xin chào, xin hỏi ngài là?”
Tần Gia Ngôn yên lặng trong chốc lát, sau đó lại đơn giản lên tiếng: “Là anh.”
Cô nhận ra được giọng nói của hắn, qua ống nghe vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cô đang hít vào một hơi thật sâu.