Trương Lâm liên tục nói hai câu khiến ba người họ hoàn toàn không nói thêm được gì nữa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Gia Ngôn nhìn mẹ Tần và Tần Chỉ Ái một chút, một lát sau, khẽ gật đầu với Trương Lâm một cái, sau đó ôn hòa nói chữ “Được” xong, lại đứng dậy khỏi ghế salon.
Trương Lâm chỉ ngoài cửa, đi một bước trước dẫn đường cho Tần Gia Ngôn.
Nhà ở phía đông là nhà ăn, Trương Lâm mời Tần Gia Ngôn ngồi xuống xong, rót một ly nước, đặt trên bàn ăn, sau đó cũng rót cho mình một ly, sau đó mới tìm một vị trí thuận lợi ngồi xuống.
Trương Lâm cầm ly nước, nhìn Tần Gia Ngôn một lúc lâu, đột nhiên lại thở dài một hơi: “Vậy chính là anh rồi, nếu như anh tìm đến tôi sớm hai ngày thì tốt biết mấy….”
Câu nói này của tlkl làm cho Tần Gia Ngôn không hiểu, lại hồi hộp hỏi: “Trương tiểu thư, cô nói vậy là có ý gì?
“Tần tiên sinh, cậu đừng hỏi chuyện này gấp, cậu cứ nghe đầu đuôi sự việc trước đi đã.”
Không biết có phải cô ấy cố ý nhử Tần Gia Ngôn khiến hắn nóng ruột không, cô ta dừng lại mấy giây, Tần Gia Ngôn lại cảm thấy dày vò như đang phải trôi qua một thế kỷ.
“Tôi và Tô Tình trước đây là đồng hương, chúng tôi sống chung trong cùng một thôn, lên đây sống, gia cảnh cũng nghèo như nhau, ăn xong bữa trước phải lo cho bữa sau.”
Những chuyện này Tần Gia Ngôn cũng đã biết đến, dù hắn rất muốn nghe đến phần tiếp theo nhưng mà vẫn rất kiên nhẫn chờ Trương Lâm nói.
“Tôi và Tô Tình không giống nhau, Tô Tình học giỏi được xem là học sinh xuất sắc, được học trường thành phố, mà tôi lại lên thành phố chỉ để kiếm sống, từ nông thôn lên thành phố sống rất cực khổ, căn nhà này là nhà của chồng tôi.”
“Những ngày tháng bây giờ của tôi có thể cho là hạnh phúc nhưng mà Tô Tình tuy trước đây tốt hơn tôi rất nhiều nhưng mà không phải trời cao lúc nào cũng ưu đãi cô ấy, hoặc là nói đúng hơn, cô ấy quá ngốc.
“Tô Tình tới Bắc Kinh này mười mấy năm, thường xuyên đến tìm tôi, mặc dù tôi chưa biết cậu nhưng từ trong miệng cô ấy tôi đã có thể nghe về cậu rất nhiều lần, cô
ấy nói cậu chính là người mua cho cô ấy tô mỳ thịt bò, cô ấy nói cậu chính là chân mệnh thiên tử trong cuộc đời của cô ấy, cho cô ấy ánh sáng ấm áp nhất, lúc các người ở Hàng Châu học đại học, sau khi chính thức quen nhau xong, lúc cô ấy đến buồng điện thoại công cộng báo tin vui này cho tôi biết xong, trong giọng nói của cô ấy đều không thể nào che giấu nổi sự vui sướng, tôi cũng thật sự mừng cho cô ấy, các người đều cùng học chung với nhau, sau khi tốt nghiệp, có lẽ sẽ ở cùng nhau, những ngày tháng ấy nhất định sẽ…..”
“Tiệc vui không dài, có một ngày hơn nửa đêm, cô ấy bỗng nhiên chạy từ Hàng Châu lên Bắc Kinh tìm tôi nhìn thấy tôi cô ấy liền ôm tôi khóc òa lên, trực giác đầu tiên của tôi là hai người có mâu thuẫn gì đó, nhưng sau đó mới biết không phải là do tình cảm của hai người có vấn đề mà là gia đình của hai người đều có vấn đề.”
Tần Gia Ngôn nhìn đáy mắt Trương Lâm, có chút kinh ngạc.
Hắn biết, lúc ấy nhà mình xảy ra chuyện nhưng chưa từng nghe đến chuyện nhà cô xảy ra vấn đề gì cả…
Trương Lâm koi để ý đến ngờ vực của Tần Gia Ngôn, tiếp tục nói một mình: “Tô Tình không nói cho cậu biết, đúng không? nếu như không phải hôm nay tôi nói cho cậu biết thì có lẽ cả đời này cậu cũng không thể nào biết chuyện này, lúc trước khi nhà cậu có chuyện lớn thì nhà của Tô Tình cũng gặp chuyện tương tự, cha của cô ấy té gãy chân từ trên núi xuống, cần tiền khám bệnh.”
“Mỗi ngày cô ấy nhìn thấy tiền thuốc của mẹ cậu cậu còn phải bôn ba chạy vạy khắp nơi, cô ấy cũng lén đến bệnh viện theo cậu, nghe thấy người ta muốn đuổi mẹ cậu ra khỏi viện.”