Cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi ở bên cạnh mình, tầm mắt của Tần Chỉ Ái nhìn hắn chăm chú.
Ba ngày không gặp, hình như hắn đã đi cắt tóc, ngắn hơn một chút, lộ ra vầng trán cao, nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo.
Hắn nhắm hai mắt, không tạo cho Tần Chỉ Ái áp lực như bình thường, cả người thật nhu hòa, thanh thoát, quần áo xa hoa, hình ảnh đẹp đến nỗi Tần Chỉ Ái nghĩ mình đang nằm mơ.
Tần Chỉ Ái tham lam nhìn hồi lâu, mãi đến khi Cố Dư Sinh nhíu mày lông mi run rẩy, mắt sắp mở ra, cô mới dời tầm mắt, nhìn về phong cảnh trên đường đang không ngừng lùi về phía sau.
Cố Dư Sinh vốn muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, không ngờ thật sự ngủ thiếp đi, sau khi thức dậy đã nhìn thấy bên cạnh mình có thêm một người, cả người hắn hơi run, sau đó hiểu rõ được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, liền chuyển tư thế ngồi.
Tần Chỉ Ái cảm nhận được cử động của Cố Dư Sinh, hắn thật sự tỉnh rồi, cả người cô giống như hóa đá vậy, không nhúc nhích nổi.
Cố Dư Sinh lấy điện thoại ra, xem một lát, mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa mi tâm, hắn liếc qua người bên cạnh, động tác hơi dừng một chút, sau đó quay đầu lại thật chậm, nhìn về phía ngực Tần Chỉ Ái.
Cô mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, trước ngực là một cái nơ, bên trong chiếc nơ bằng tơ lụa có một khe hở, có thể nhìn thấy ngực của cô như ẩn như hiện.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cảnh xuân đó một lúc lâu, chân mày hắn lại cau lại,
trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu.
Cô mặc lễ phục gì vậy? Mặc như không mặc vậy?
Cố Dư Sinh giật môi, định mắng cô, nhưng lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở lại.
Hắn ăn no rửng mỡ không có chuyện làm sao, quan tâm đến chuyện quần áo của cô làm gì chứ? Coi như là cô không mặc gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn... Trước đây lúc cô đóng một bộ phim truyền hình, không phải còn mặc bikini sao? Lục Bán Thành nói cho hắn biết, hắn cũng không nghĩ sẽ quan tâm như bây giờ...
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh buộc tầm mắt của mình rời khỏi ngực của cô, nhìn về phía cửa sổ.
Hắn nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau trong chốc lát, tầm mắt lại không nhịn được bắt đầu hướng về phía ngực của cô.
Một lần, hai lần, ba lần... Mười lần...
Cố Dư Sinh căm tức đưa tay tìm thuốc lá hút, vừa hút thuốc nhưng tầm mắt của hắn lại như có như không lướt qua ngực của Tần Chỉ Ái.
Nhìn nhìn, Cố Dư Sinh bắt đầu ngồi không yên, thuốc lá trong tay không ngừng nhúc nhích.
Cuối cùng, cả người hắn đều phập phồng, thấp thỏm, hắn nhìn Tần Chỉ Ái trước mắt, chỉ hận không thể xé quần áo của cô thành hai mảnh.