Cố Dư Sinh nghe điện thoại xong liền căm tức đem điện thoại cầm trong tay đập xuống sàn nhà, phát ra một tiếng “Ầm” thật lớn.
Uy hiếp hắn? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người khác uy hiếp bao giờ.
Cái gì tập đoàn Chấn Hoa? Dựa vào một tên khốn thủ đoạn thấp hèn còn chưa giành lại hắn mà dám uy hiếp hắn?
Cố Dư Sinh thở đến nỗi lồng ngực phập phồng, sau một lúc lâu mới gọi điện thoại cho Tiểu Vương: “Chuẩn bị một bản hợp đồng, bán mảnh đất ở thành đông!”
“Bán cho ai? Hỏi nhiều như vậy làm gì, muốn cậu đi chuẩn bị thì mau chuẩn bị cho tôi, nửa… hai mươi phút, cho cậu mười phút đưa đến đây cho tôi!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền tàn nhẫn dập máy.
Thật phải nhịn, mẹ nó lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta uy hiếp mà hắn còn là vì một người phụ nữ mà bị uy hiếp.
Cố Dư Sinh càng nghĩ càng tức điên, hắn cắn răng cắn lợi đứng lên, tàn nhẫn đá bàn trà một cước, liền lên lầu tắm rửa thay đồ.
........
Cố Dư Sinh thay một bộ âu phục đen, vẫn là áo sơ mi trắng, không đeo cravat, cổ áo cài chặt nút.
Khuôn mặt của hắn lạnh băng, từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa cài nút tay áo.
Cố Dư Sinh đi tới trước cửa, thay giày xong, hắn vừa chuẩn bị ra ngoài lại đột nhiên quay đầu gọi: “Quản gia!”
Quản gia chỉ biết hắn nghe điện thoại xong đã trở nên đáng sợ như vậy rồi, đã trốn trong bếp từ lâu không dám ra, giờ lại nghe tiếng la của hắn, cũng chỉ dám thò đầu ra, hỏi Cố Dư Sinh: “Thiếu gia?”
“Bà chuẩn bị gì đó cho cô ấy ăn, tôi đi đưa cô ấy về!” nói xong, Cố Dư Sinh liền mở cửa đi ra ngoài, hắn lại quay đầu bổ sung một câu: Tốt cho tiêu hóa một chút!!” sau đó liền đóng cửa nghênh ngang
đi về xe, lái đi.
........
Nói là bốn tiếng đồng hồ nhưng Cố Dư Sinh chỉ sau ba tiếng hai mươi phút đã lái xe đến “Thính âm các”.
“Thính âm các” theo danh nghĩa là thành viên của tập đoàn Chấn Hoa, đứng trước cửa có hai người mặc áo đen, nhìn thấy hắn liền lên tiếng: “Cố tổng!”, liền đưa hắn lên lầu.
Cố Dư Sinh cầm một tập tài liệu, một tay để trong túi, từ từ đi theo phía sau, đến tầng cao nhất, đi đến cửa phòng trong cùng.
Người áo đen dẫn hắn liền đẩy cửa phòng ra, quay về bên trong ra dấu mời.
Vương Nhất nhìn thấy hắn liền nhiệt tình mở miệng: “Cố tổng tới thật là nhanh nha!! Vào đi! Mời ngồi!!”
Cố Dư Sinh đứng ở cửa không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn bên trong, Vương Nhất ngồi trước bàn trà, có một người phụ nữ mặc sườn xám quỳ dưới đất bên cạnh hắn đang pha trà, trong phòng có khoảng tám người cường tráng, xem ra đều đã được rèn luyện.
Cố Dư Sinh thu hồi tầm mắt, ung dung cất bước đi vào, hắn đem tài liệu ném lên bàn trà một cái, ngồi đối diện Vương Nhất, hỏi: “Người đâu?”
“Cố tổng, đừng nóng vội, tôi xem trước hợp đồng một chút.” Vương Nhất nói xong, trước tiên nháy mắt ra dấu với người phụ nữ, sau đó mới mở tài liệu ra nhìn.
Người phụ nữ kia nhìn thấy tín hiệu của Vương Nhất, lập tức rót một chén trà đưa tới trước mặt Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không để ý hắn, sờ trong túi lấy ra một điếu thuốc, từ từ hút.