Ban đêm đường phố rất thông thoáng, Cố Dư Sinh lái xe chừng hai mươi phút đã đến đường lớn, ở giao lộ rẽ trái, đi chừng vài phút, liền quẹo vào bãi đậu xe của khu giải trí.
Lúc đó chỉ còn bốn mươi phút nữa thì khu vui chơi mới đóng cửa, Cố Dư Sinh đậu xe xong lúc mua vé vào cổng người ta đã lục tục đi về rồi.
Khu vui chơi của thành phố S chỉ là một khu nhỏ, diện tích không lớn, Cố Dư Sinh từ từ đi, trong chốc lát đã đi được phân nửa khu vui chơi.
Bề ngoài nhìn hắn có vẻ rất thong dong thanh thản, nhưng kỳ thật trong đáy lòng hắn vẫn đang rất căng thẳng.
Hắn không hiểu rốt cuộc bản thân mình đang lo sợ cái gì, chỉ là sợ, sợ thật sự tìm thấy cô cùng một người thanh niên khác trong biển người mênh mông ấy…
Loại khủng hoảng này càng ngày càng dâng lên trong lúc Cố Dư Sinh tìm kiếm, mãi đến cuối cùng, chỉ còn lại hai cửa, nhưng cũng rất ít người, vẫn không thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu, lúc này Cố Dư Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Tiêm Tiêm dám hại hắn đi đến tận đây, Lương Đậu Khấu đâu có ở đây chứ? Lần sau nếu như gặp cô ta hắn nhất định sẽ chỉnh chết cô ta!!
Cố Dư Sinh thầm chửi Tưởng Tiêm Tiêm trong lòng, liền lấy điện thoại gọi về nhà, vừa đi về phía lối ra.
Chỉ là hắn còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một bên, liền dừng hẳn lại.
Cách đó không xa có một dãy hàng lớn bán các loại đồ chơi đủ màu, bởi vì khu vui chơi sắp đóng cửa, mọi người vội vã đi qua, cũng không nhiều người đứng ở đó.
Nhưng mà, ở trước sạp hàng kia lại có hai người đang đứng.
Một nam một nữ.
Người đàn ông kia ôm súng đưa lưng về phía hắn, không nhìn rõ dáng dấp, có điều người đó rất cao.
Bên cạnh là một người phụ nữ, đối với hắn người phụ nữ này cực
kỳ quen thuộc, dù là đang đeo khẩu trang và kính mát nhưng vẫn là tóc xoăn dài, quần áo kia, hắn nhìn qua một cái liền có thể nhận ra đó là người mà hắn đang tìm, Lương Đậu Khấu.
Đường dây điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền đến âm thanh của quản gia: “Thiếu gia? Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn hai người kia dưới ánh đèn lấp lánh trên những tán cây của khu vui chơi.
Người đàn ông kia bắn một phát súng, bắn thật nhiều lần cũng không trúng quả bóng trên không trung, Lương Đậu Khấu đứng bên cạnh giống như đang rất hồi hộp, mãi cho đến khi tiếng súng cuối cùng kết thúc, sau đó không biết hai người nói gì với chủ sạp, ông ấy liền đưa cho người đàn ông kia một cái chú thỏ bông bằng nhung, sau khi người đó nhận lấy liền quay người đưa cho Lương Đậu Khấu, tuy rằng đeo kính che đôi mắt của cô nhưng khi cô nhận xong liền ôm thỏ nhung vào ngực, môi có vẻ như đang mỉm cười, khiến cho người khác nhìn vào cũng biết cô vô cùng vui thích.
Người đàn ông kia nhìn cô cười, cũng cười theo, sau đó giống như có chuyện gì ngoài ý muốn, người đó lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, sau đó quay người đưa cho người chủ sạp kia một ít tiền lẻ, nhận súng, sau đó lại bắn về phía những quả bóng kia.
Lần này người đó bắn không phải để dành phần thưởng, mà cố ý bắn theo quy luật, chỉ là kỹ thuật của bắn của người đó không cho phép nên có khi bắn hụt, bắn một lúc lâu, những quả bóng bị bắn kia tạo thành một hình giống như chữ “Sinh”.