Hình ảnh đó thực chân thật, chân thật như đã từng xảy ra......
Mi tâm Cố Dư Sinh bỗng dưng nhíu lại: "Không phải là tôi đã quên mất chuyện gì chứ?"
Giongj nói của hắn hơi thấp, rất mơ hồ, Lục Bán Thành lúc này đang cúi đầu ăn bữa sáng không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh, sau khi nuốt xong quả táo mới hổi: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Cố Dư Sinh lên tiếng, nhíu mi, vẫn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình như cũ.
Hắn dường hồ như đào tất cả các khoảng không trí nhớ của mình, nhưng lại không tìm được dấu vết gì lien quan với lời "Thực xin lỗi" của cô.
Đó có thể nào, chỉ là ảo giác vừa mới rồi của hắn?
Cố Dư Sinh vươn tay, đè lại huyệt thái dương sau một đêm không ngủ hơi đau, mới ý thức được Lục Bán Thành đang nhìn mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Không có gì."
Ngừng một lát, Cố Dư Sinh còn nói: "Ăn bữa sáng đi, ăn xong sớm một chút rồi lên lầu nghỉ ngơi."
"Ừ." Lục Bán Thành lên tiếng, giơ lên chiếc đũa.
Có lẽ thật sự chỉ là hắn ảo giác...... Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, bỏ qua nghi ngờ vừa mới hiện ra dưới đáy lòng, cũng cầm lấy chiếc đũa.
......
Sauk hi Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành ăn xong bữa sáng, rời khỏi.
Hai người ai cũng đều không chú ý tới, một người ngồi đằng sau vị trí của bọn họ, mà di động của người kia, mở ra ứng dụng ghi âm.
Đợi đến khi bọn họ biến mất ở cửa nhà hàng, người nọ mới đóng lại ứng dụng ghi âm, sau đó bật lại đoạn đối thoại đó nghe lại một lần, lúc này mới vừa lòng cất di động, đi theo phục vụ tính tiền, cũng rời khỏi nhà hàng.
-
Từ sau ngày trở về Pháp, Tần Chỉ Ái được mời làm khách mời đại diện.
Vùng ngoại thành Bắc Kinh, bởi vì là khách mời, màn diễn cũng không nhiều, thời gian dư mỗi ngày có thể làm phục vụ tiễn khách.
Tần Chỉ Ái rõ ràng, chuyện màn chơi đêm đó, cũng không thể trách Cố Dư Sinh toàn bộ, dứt bỏ cảm tình không nói chuyện, Lương Đậu Khấu mới chính là vợ của Cố Dư Sinh, nếu bị những người đàn ông khác vây quanh thân mật, ai cũng sẽ sinh
khí.
Chuyện đó là do sơ sẩy của cô, cô cũng chịu một nửa trách nhiệm, nghĩ đến vòng cổ lúc ở Tần gia, Tần Chỉ Ái không muốn đối mặt với Cố Dư Sinh, chỉ muốn thương lương đơn giản với Chu Tịch một chút, mấy ngày chụp diễn rõ ràng, trực tiếp chiếu ở trên điện ảnh và truyền hình ở khách sạn.
Nhưng mà, mấy ngày nay chụp diễn, đều giống như ở Paris, mỗi ngày đúng giờ quản gia cũng sẽ đưa cô một cái điện thoại như trước.
Từ trong tổ kịch đi ra, đã là một ngày.
Đêm diễn tối đầu, ngủ không đủ, về đến nhà, Tần Chỉ Ái liền trực tiếp lên lầu ngủ bù.
Tỉnh ngủ, đã gần chạng vạng, Tần Chỉ Ái theo thói quen nhìn lên trần nhà, lại phát hiện điện thoại đang rung, nhìn thoáng qua, thì cô đã biết là ai, sau đó liền mặc quần áo xuống lầu, nói với quản gia đi tản bộ, rồi thay đổi giày đi ra biệt thự, tìm một góc ở trong tiểu khu không ai biết, bấm điện thoại.
Điện thoại vang lên một hồi dài, mới được người bấm nghe, bên trong truyền ra giọng nói của Lương Đậu Khấu, thực êm tai, như vải sa tanh, vừa mềm lại trơn lại: "Làm sao mà lâu như vậy mới bấm trả lời?"
"Đang ngủ, di động để chế độ rung." Tần Chỉ Ái từng cố gắng học theo giọng nói của Lương Đậu Khấu, nhưng càng tập lại càng đối lập hơn, cho nên vẫn không tập nữa, nhưng lấy hiểu biết của người ta, thì thật cũng đủ rồi.
"À."Giọng Lương Đậu Khấu tùy ý, quan tâm hỏi cô: "Trước mắt bên chỗ cô không có vấn đề gì chứ?"
"Cũng khỏe."
"Vậy là tốt rồi, vất vả cô." Dừng một chút, Lương Đậu Khấu còn nói: "Đúng rồi, tiền tháng này, tôi có gửi cho Chu Tịch, ngày mai cô ấy sẽ đưa cho cô, nếu không có chuyện gì, thì tôi cúp trước."
"Chờ đã......" Tần Chỉ Ái lên tiếng ngăn cản.
"Hả?"
Tần Chỉ Ái cầm di động ngập dừng một lát, hỏi: "Chừng nào thì cô có thể trở về?"