"Dạ....." Quản gia còn chưa nói xong, giọng Cố Dư Sinh lại vang lên: "À, đúng rồi, cô ở bên cô ấy nhiều vào, đừng để cho cô ấy một mình ngồi ngây ngốc buồn bực ở trong phòng...... Thật sự không được, cô gọi điện thoại tìm mấy người bạn của cô ấy đến nhà chơi đi...... Có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại trước cho tôi......"
......
Có lẽ là tối hôm qua nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng lâu trong mưa như vậy, hôm nay lại trùng hợp nghe thấy điện thoại nói chuyện giữa hắn và quản gia, Tần Chỉ Ái có chút không yên lòng.
Hôm nay trùng hợp lại là ngày nghỉ ngơi của quản gia, buổi chiều bảy giờ, quản gia chuẩn bị tốt bữa tối cho cô xong, liền rời khỏi.
Cũng không biết do bị Cố Dư Sinh ảnh hưởng hay sao, ở trong biệt thự to như vậy, chỉ có một mình cô, cơm chiều ăn uống không được ngon, ăn không nhiều, để đũa xuống, dọn dẹp bàn ăn xong rồi trở về lầu.
Cố vốn định xem TV một lát rồi ngủ, nhưng làm sao cũng đọc nội dung vở kịch cũng không vào, đành phải dựa vào đầu giường, ngây ngốc, sau đó, trong đầu lại nhớ đến lúc giữa trưa rời giường, nghe thấy đối thoại giữa Cố Dư Sinh và quản gia qua điện thoại.
Hắn cố ý hỏi quản gia, sau khi cô nhìn thấy hộp đó, có... phản ứng gì hay không? Chẳng lẽ hắn đưa một vật đặc biệt sao?
Tầm mắt Tần Chỉ Ái không tự chủ dời đến ngăn kéo đựng cái hộp đó, cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi tới, mở ngăn kéo, lấy ra cái hộp đó, mở ra dây ruy băng màu hồng, chậm rãi kéo hộp lên.
Chỉ là liếc mắt một cái, cả người cô như bị điểm huyệt, cứng đờ lại tại chỗ, không nhúc nhích.
Bên trong vốn không phải là lễ vật hắn muốn đưa cho Lương Đậu Khấu, mà ngày đó dưới cơn tức giận của hắn, đã vứt đi vòng cổ Tần Gia Ngôn đã tặng cho cô......
Nơi rạn nứt, đã được hàn kín, có thể bởi vì vết sửa chữa, mà không thế nào đẹp được, mà nơi rạn nứt đó còn được đính thêm một viên trân châu rất nhỏ, thoạt nhìn rất đẹp và tinh
xảo.
Cố Dư Sinh không phải đều rất chán ghét Lương Đậu Khấu sao? Hắn vì chuyện gì mà lại làm chuyện gì?
Theo nghi hoặc, nháy mắt trong đầu Tần Chỉ Ái thoáng hiện lên hình ảnh Cố Dư Sinh đưa chi phiếu cho cô, lại từ Anh quốc chạy tới Paris tặng lễ vật cho cô...... Khi đó cô cảm thấy, có thể là bởi vì do ông nội, hắn mới có thể đi làm mấy chuyện đó...... Chỉ là tối hôm qua hắn đứng lâu ở dưới mưa như vậy, rõ ràng chính là đang hoài niệm, lại còn lời dặn dò vào buổi sáng của hắn với quản gia, rõ ràng là đang quan tâm cô......
Vậy có thể nào, hiện tại hắn lại đối xử thay đổi với Lương Đậu Khấu? Nếu thật sự có điều thay đổi, như vậy có thể là do khoảng thời gian cô sắm vai Lương Đậu Khấu đã khiến hắn thay đổi?
Nếu thật sự như cô đoán, vậy thuyết minh...... Tần Chỉ Ái nghĩ đến đây, bỗng nhiên liền ngừng lại ý niệm này.
Tám năm trước, lúc đó chẳng phải là cô đoán như vậy sao, nghĩ đến hắn có lòng với cô, chỉ là cuối cùng thì sao? Cũng chỉ vì cô tự lừa mình dối người tưởng tượng ra, cho nên lần này...... Nói không chừng lại là suy nghĩ kỳ lạ của cô?
Cho nên, không cần phải suy nghĩ bậy bạ...... Có lẽ là hắn áy náy với chuyện ngày đó, mới làm ra hành động đó......
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ toàn bộ suy nghĩ trong đầu mình, sau đó cầm lên vòng cổ, đi đến phía bên giường, cô mới vừa ngồi ở trên mép giường, thì chuông cửa ở dưới lầu, đã vang lên.
Giờ này cũng nhanh đã đến mười một giờ rồi, là ai gần hơn nửa đêm lại đến đây?
Tần Chỉ Ái bỏ vòng cổ xuống, vội vàng đi xuống lầu, mở cửa phòng, chạy về phía cửa vườn.
Trong vườn không bật đèn, một mảnh tối đen, chờ cô đi đến gần cửa lớn, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt ngoài cửa, Tần Chỉ Ái mới nhìn rõ người ấn chuông.