Hắn nhớ rất rõ trước khi cô điParisđã dặn cô nhiều lần, đến Pháp thấy thích gì thì cứ việc mua.
Lúc đó cô rất ngoan ngoãn đồng ý, kết quả thì sao, một xu trong tấm thẻ kia cô cũng không dùng tới.
Trong lòng Cố Dư Sinh bỗng trở nên khó chịu, tay hắn cầm tờ giấy cũng không nhịn được mà nắm chặt hơn.
Kỳ thực từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cho người phụ nữ nào số tiền lớn như vậy để cô ta mua sắm, hắn cho rằng hành động này là chuyện rất tào lao, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được nếu như đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, trong lòng hắn sẽ có ý nghĩ muốn dùng tiền mình kiếm được để nuôi cô ấy.
Không biết từ lúc nào, giống như một loại thiên tính, đàn ông cho người tiền người phụ nữ mình yêu đã trở thành tượng trưng cho mối quan hệ thân mật không cần tính toán giữa hai người.
Nhưng Tiểu Phiền Toái lấy thẻ của hắn rồi một đồng cũng không xài, vậy là có ý gì?
“Thiếu gia, xin hỏi có vấn đề gì không?” Tiểu Vương đứng một bên thấy mặt Cố Dư Sinh một chút biểu cảm cũng không có, nhìn chằm chằm một tờ công nợ có một loạt những con số không, lâu như vậy cũng không có phản ứng, nhịn không được phải lên tiếng hỏi hắn.
Cố Dư Sinh định thần, đem tờ giấy kẹp vào trong tập hồ sơ, nhạt nhòa trả lời: “Không có vấn đề gì.”
Sau đó liền tiện tay ném tập hồ sơ lên khay trà, lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Không.” Tiểu Vương đáp xong, liền thức thời chào tạm biệt Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, nếu không còn chuyện gì, tôi về trước đây.”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Tiểu Vương đi được năm phút, Cố Dư Sinh cầm tập hồ sơ trên khay trà đứng dậy đi lên lầu, dẹp hồ sơ vào thư phòng mới đi về phía phòng ngủ, hắn không vào, chỉ đứng
gõ cửa vài cái.
Tần Chỉ Ái trả lời: “Đến đây.” Cô liền chạy về phía cửa, cô cho rằng người gõ cửa là quản gia, cách cửa liền gào lên một câu: “Đến giờ ăn cơm sao?”, sau đó mới mở cửa ra.
Kết quả người đứng ở cửa lại là Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái nhất thời nhớ tới lúc ở dưới lầu hắn đã gọi cô là Bảo Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại trở nên ửng hồng.
Cố Dư Sinh vừa nhìn thấy hình ảnh đáng yêu của cô như vậy, không muốn trêu chọc cô, chỉ trả lời: “Đến giờ ăn cơm rồi, Bảo Bảo.”
Tần Chỉ Ái bị nghẹn còn chưa biết nên phản ứng như thế nào liền dứt khoát không để ý đến sự tồn tại của hắn, lách qua người hắn, chạy xuống lầu.
Tần Chỉ Ái chạy khá gấp, lúc xuống cầu thang xong lại chạy vào phòng ăn, không cẩn thận lại trượt chân một cái.
“Cẩn thận!” Cố Dư Sinh đi được hai bậc thang liền nhìn thấy cảnh đó, sau đó cô liền nhanh chóng khôi phục lại trạng thá nhàn nhã như không có chuyện gì, giỡn rồi nghiện, lại gọi: “Bảo Bảo”
Vốn là không có chuyện gì, Tần Chỉ Ái lại nghe thêm hai chữ “Bảo Bảo” làm cho trượt dép lê ra khỏi chân.
“Chậm một chút, bảo…”
Tần Chỉ Ái vừa mới khom người lượm dép, định mang lại vào chân nhưng lại nghe được chữ “bảo” rồi.
TayTần Chỉ Ái run lên, mang dép cũng không vô, sau đó cả người có chút bực mình ngẩng đầu lên, không nghĩ nhiều liền đập dép trên tay vào khuôn mặt tuấn tú của Cố Dư Sinh.