Lúc Tần Chỉ Ái nhận điện thoại, mặt mày ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Từ lúc về nhà tới giờ, Cố Dư Sinh bận rộn quay quanh cô nhiều lần như vậy không mệt, nghe xong hai chữ này, tâm tình chính thức rơi vào vực thẳm.
Cô thật sự không để ý đến hắn sao?
Cố Dư Sinh lẳng lặng đứng bên giường nhìn cô một chút, quay người đi vào nhà vệ sinh.
......
Một giây trước hắn vừa đóng của nhà vệ sinh, một giây sau Tần Chỉ Ái liền cảm thấy đau khổ.
Từ lúc Cố Dư Sinh vào nhà, cô đã nghe thấy đủ loại mùi hương từ trên người hắn.
Cô nghĩ tối nay hắn đi ra ngoài lúc xã giao cũng phải có phụ nữ vây quanh hắn, chắc là vì vậy mà nhiễm mùi rồi, hơn nữa không chỉ có một người.
Đáy lòng của cô lại không thoải mái, nhưng cô chỉ là một kẻ đóng thế, thời gian lại chỉ còn lại tám ngày, cô phải rời xa hắn rồi, hắn ở bên ngoài làm những gì, cô hoàn toàn không có tư cách ghen, vì vậy mặc dù cô có khó chịu bao nhiêu, cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, giả bộ như không ngửi thấy mùi gì, cũng không dám hỏi cái gì.
-
Mấy ngày kế tiếp, tối nào Cố Dư Sinh cũng có tiệc, lúc về nhà đều giống như đêm đầu tháng, trên người đều có đủ loại mùi thơm.
Tần Chỉ Ái không thích trên người hắn có nhiều mùi thơm như vậy, để tránh né, cô đều ngủ rất sớm.
Nhưng sau đó, hoặc là lúc Cố Dư Sinh nằm trên giường gây ra tiếng động, hoặc là lúc điện thoại ồn ào làm cô tỉnh dậy.
Tuy rằng cô đưa lưng về phía hắn giả vờ ngủ nhưng lúc hắn ở trong phòng đi tới đi lôi, kéo theo một loạt những mùi vị gay mũi, cô đều có thể ngửi được.
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng mỗi ngày Cố Dư Sinh đều mang theo mùi nước hoa nồng nặc về là hành hạ lớn nhất, nhưng đến sáng sớm ngày thứ tư, sau khi cô ngủ dậy,
Cố Dư Sinh vẫn ở nhà, hắn đưa cho cô một bộ quần áo nói cô đưa cho quản gia đi giặt khô, ngày hôm sau lại phải mặc để tham gia một hoạt động.
Quần áo này màu trắng, ngoại trừ mùi nước hoa nồng nặc còn có những dấu son môi không giống nhau.
Không ai biết lúc này trong lòng cô run rẩy đến mức nào, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì, ôn hòa gật đầu với hắn, cầm quần áo đi xuống lầu tìm quản gia.
Cô vừa mới nói lại những lời mà Cố Dư Sinh dặn, trên lầu lại nghe “Ầm” một tiếng, cô và quản gia ngẩng ra, nghiêng đầu nhìn lên cầu thang, sau đó liền nhìn thấy Cố Dư Sinh ăn mặc bảnh bao nhẹ nhàng bước đi.
Lúc hắn đi ngang qua người cô, cô nhìn hắn một chút, dù khuôn mặt của hắn cũng không có gì khác so với ngày thường nhưng không biết có phải là do ảo giác không, cô cảm thấy tâm tình của hắn dường như rất tồi tệ.
Buổi tối hôm đó, hắn về nhà rất trễ, cô đã ngủ say, lại bị hắn kéo tay đánh thức.
Hắn uống rượu, trên người vẫn mang theo đủ loại mùi nước hoa.
Hắn cũng không buồn đi tắm, sau khi đánh thức cô cũng không nói gì, liền xé quần áo của cô như điên, dạo đầu và hôn môi đều không có, đã làm bậy đoạt lấy cô.
Hắn đã rất lâu không đối xử với cô như vậy, tuy rằng khoảng thời gia gần đây hắn và cô thân mật rất nhiều lần nhưng lần này lại mạnh bạo đoạt lấy lúc cô đang ngủ, nỗi đau quen thuộc xé tim gan kia lại lần nữa nuốt trọn lấy cô.