Chu Tịnh không trả lời cô ngay lập tức mà lấy điện thoại di động từ
trong túi ra gọi một cuộc điện thoại, sau đó điện thoại bàn trong nhà
liền vang lên, Chu Tịnh đi tới, bắt máy, sau đó bật chế độ rảnh tay,
nghe xong lại quay người nhìn về phía Lương Đậu Khấu: “Xế chiều, buổi
tuyên truyền “Thịnh Đường Di Phong” sẽ có buổi chụp ảnh, bây giờ tớ phải đi đón Tần Chỉ Ái, cậu ngồi chờ ở nhà đừng đi đâu, cũng đừng lên tiếng, đợi tối về tôi sẽ bàn với cậu những chuyện khác.”
Lương Đậu Khấu nhướng mày, không hiểu rõ sắp xếp của Chu Tịnh: “ Tôi
đã trở về rồi, sao còn phải để con bé đóng giả kia tham gia chụp hình?
Sao cậu lại phải như vậy?”
“Tớ nói buổi tối trở về sẽ bàn lại cụ thể với cậu!” Chu Tịnh nghiêm
nghị cắt ngang lời của Lương Đậu Khấu, sau một lúc, cô chậm chậm nói
tiếp: “Tiểu Khấu, qua nhiều năm như vậy, tớ đã một tay đưa cậu lên đến
vị trí này, vận mệnh của cậu và tớ từ lâu đã buộc chặt vào nhau, cậu
phải tin tưởng tớ, dù tớ làm bất cứ chuyện gì cũng đều là muốn tốt cho
cậu, cậu có thể giữ bình tĩnh được không?”
Lương Đậu Khấu lẳng lặng nhìn Chu Tịnh một lúc, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, mình ở nhà chờ cậu.”
Chu Tịnh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Lương Đậu Khấu: “Cậu yên tâm, chỉ cần còn có tớ, vị trí Cố phu nhân sẽ là của cậu.”
Lương Đậu Khấu cười, mở miệng nói: “Mình tin tưởng cậu.”
Là thật sự tin tưởng, trên thế giới này, người mà cô tin tưởng nhất chỉ có một mình Chu Tịnh.
Bởi vì Chu Tịnh đã biến cô trở thành một siêu sao như ngày hôm nay.
Cũng là Chu Tịnh nghĩ biện pháp giúp cô lấy lòng Cố lão gia, sau đó mới trót lọt gả cho Cố Dư Sinh.
-
Lúc Tần Chỉ Ái cùng Chu Tịnh chạy tới buổi chụp hình của “Thịnh Đường Di Phong”, rất nhiều diễn viên đã trang điểm xong, đang bắt đầu lục tục chụp
ảnh.
Bởi vì đây là phim cổ trang nên trang phục của Tần Chỉ Ái rất rườm rà, tốn rất nhiều thời gian.
Ban đầu Chu Tịnh vẫn còn chút nhẫn nại, ngồi trên ghế salon yên tĩnh
lật tạp chí xem, qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô đứng lên, đi tới trước gương trang điểm, nhìn chằm chằm chuyên gia trang điểm và Tần Chỉ Ái
một lúc mới mở miệng: “Tôi đi đến chỗ chụp ảnh nhìn một chút.”, sau đó
chờ tới khi Tần Chỉ Ái gật đầu mới mang theo túi, đi ra khỏi phòng trang điểm.
Lúc Chu Tịnh tới chỗ chụp hình, nam chính của bộ phim vừa mới chụp
hình xong, hắn mặc một bộ trang phục màu đỏ còn Lâm Ức mặc một bộ quần
áo cổ trang màu xanh lục, đang đứng trước mặt thợ chụp ảnh tạo dáng.
Sau hai phút, thợ chụp hình tự mình tìm góc chụp thích hợp liền bấm máy răng rắc.
Khoảng mười phút sau, đạo diễn liền chọn ra mười tấm hình trong số cả trăm tấm hình vừa mới chụp, nhấc tay làm động tác OK, thợ chụp hình
cũng ngưng chụp, Lâm Ức không còn biểu hiện vui vẻ cười đùa mà là nhấc
váy cổ trang rườm rà đi về phía người quản lý của mình.
Chu Tịnh nhìn chằm chằm Lâm Ức, hơi chuyển con ngươi, liền đi về phía trợ lý mà mình đã chọn cho Lương Đậu Khấu năm ngoái, nói nhỏ vào tai
trợ lý đó vài câu, người trợ lý kia ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt ban đầu đang nhìn chụp hình, giờ chú ý chằm chằm trên người Lâm Ức.
Qua khoảng vài phút, Lâm Ức và người quản lý kia đi ra ngoài, trợ lý đó cũng lẳng lặng đi theo.