Ngữ khí nói chuyện của hắn rất hời hợt, như đang nói chơi để cất giấu đi sự chân thành bên trong.
Tần Chỉ Ái không đoán được, chỉ nghĩ là hắn nói đùa, nhưng trái tim lại bị câu nói của hắn làm cho đập loạn hai lần, sau đó híp
mắt cười: “Vậy anh là đồng phạm của em rồi!”
“Đồng phạm?” Cố Dư Sinh giống như không vừa ý hai chữ này, nhíu mày
lại, một tay vừa lái xe một tay chống lên cửa sổ, nhìn chằm chằm phía
trước Tần Chỉ Ái, sau đó mới quay đầu nhìn cô, âm thanh vẫn mang ngữ khí nhàn nhạt: “Làm gì có vụ đồng phạm? Anh là cưới vợ theo vợ, phụ xướng
phu tùy.”
Cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy… Đây rõ ràng là những từ vợ chồng mới dùng nói chuyện với nhau sao…
Tim Tần Chỉ Ái đập nhanh chịu không nổi.
Cô cảm thấy câu “Tiểu Phiền Toái cười rồi” đã có chút ái muội, nên
vội vàng chuyển sang chuyện khác, nhưng không ngờ nói một hồi đến cuối
cùng lại có thêm một câu còn mờ ám hơn bay từ miệng của hắn ra.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì để đáp lại Cố Dư Sinh, hay là nói sang chuyện khác.
Bên trong xe lại yên tĩnh một chút, Cố Dư Sinh lái xe, bỗng nhiên
nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên chuyển bánh lái, dừng xe bên đường.
Tần Chỉ Ái còn đang chìm đắm trong câu: “cưới vợ theo vợ, phụ xướng
phu tùy”, bị hắn làm cho tỉnh táo lại, đầu tiên nhìn ra ngoài cửa số một chút, phát hiện còn chưa tới biệt thự, liền ngạc nhiên nhìn về phía Cố
Dư Sinh.
Đúng lúc Cố Dư Sinh cũng nhìn cô.
Dáng vẻ của hắn có chút thích ý.
Không biết có phải vì lời nói của hắn lúc nãy quá mập mờ hay không,
Tần Chỉ Ái cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn cô hoàn
toàn trở nên mờ
ám, trong lòng cô bỗng trở nên căng thẳng.
Cũng không biết hắn lẳng lặng nhìn cô bao lâu, lúc Tần Chỉ Ái bị hắn
nhìn, mặt cô đều đã đỏ lên, hắn lại bỗng nhiên mở miệng: “Anh là anh,
quản lý là quản lý.”
Tần Chỉ Ái nghe xong câu đó của Cố Dư Sinh, đầu óc mơ hồ qua một lúc, mới phản ứng được, thì ra hắn là đang đáp lại câu “Trong làng giải trí
em đã có Chu Tịnh, có chuyện gì cô ấy giúp em là được rồi, anh không cần phải quá lo lắng.”
Vì vậy, ý của câu nói này chính là dù sau này có xày ra chuyện gì, hắn cũng sẽ nhúng tay vào?
Đây là gián tiếp nói cho cô biết, sau này dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ bảo vệ cô?
Tần Chỉ Ái khẽ nhếch môi, nhìn vẻ mặt của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh có thể thấy cô đã hiểu lời nói của hắn, lúc này mới tiếp tục lái xe.
Hai người lại không nói chuyện, trong xe lại yên tĩnh, Tần Chỉ Ái lại thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.
Cô không biết rốt cuộc hiện nay Cố Dư Sinh xem cô là gì? Vẫn là một món đồ chơi, hay là đã bắt đầu yêu cô?
Nhưng cô biết, hắn càng ngày càng đối xử tốt với cô.
Cô có nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời chuyện tình cảm, nhưng mà
rất nhanh, rất nhanh, cô phải mất đi tất cả những thứ này rồi.