Chu Tịnh cũng không vội, từ từ chờ Lương Đậu Khấu suy nghĩ rõ ràng.
Qua khoảng chừng mười phút, Chu Tịnh nhìn thấy Lương Đậu Khấu còn
chưa quyết định được, suy nghĩ một chút, liền mở miệng: “Như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, đi một chuyến ra Cinemax, Cố Dư Sinh và con bé kia
đang đi xem phim, qua khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ ra về, cậu chứng
kiến hình ảnh hai người đó ở bên nhau một chút, cậu sẽ có cảm giác chính xác mà quyết định xem có đồng ý lời đề nghị của tớ không.”
Lần này Lương Đậu Khấu trả lời rất thoải mái: “Được, tớ biết rồi!”
Cúp máy, Chu Tịnh ném điện thoại vào ghế cạnh người lái, xoa xoa đầu, vì suy nghĩ quá nhiều nên đầu cô cũng phát đau.
Cô nghĩ Tiểu Khấu nên đồng ý với đề nghị của cô chứ? Đề nghị này của
cô có phải quá tuyệt tình không? Cũng không cho Tiểu Khấu một con đường
sống…
Nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, không phải sao?
Nếu Tiểu Khấu ôm một tia hy vọng, Cố Dư Sinh hiện tại thích con bé
kia như vậy, sau khi cô trở về có thể cùng Cố Dư Sinh ngọt ngọt ngào
ngào ở bên nhau rồi… nhưng cô không nghĩ đến, nếu như bị phát hiện thì
phải làm sao đây?
Vì vậy, không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể để mối quan hệ của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu trở về mức ban đầu, Cố Dư Sinh không quan
tâm Lương Đậu Khấu nữa, mới không phát hiện Lương Đậu Khấu đã bị thay
bằng một người khác.
Hay là còn có một sự lựa chọn tốt hơn, khiến cho Tần Chỉ Ái xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, để Lương Đậu Khấu mất trí nhớ, sau đó tình hình có
một chuyển biến lớn, nhưng làm như vậy quá nguy hiểm, Cố Dư Sinh yêu
người đóng vai Lương Đậu Khấu, nếu tra ra được ai hãm hại cô ấy, sợ lại
sẽ lộ ra sơ hở, cho nên Chu Tịnh lại không muốn làm chuyện vừa mạo hiểm
lại vừa vô ích như vậy, đối với cô mà nói, vị trí Cố Phu nhân mới là
quan trọng, còn chuyện yêu hay không yêu hoàn toàn chẳng thành vấn đề.
Cô cật lực hỗ trợ Lương Đậu Khấu như vậy là mong một ngày Lương Đậu
Khấu có thể có được Cố Dư Sinh, có
thể mang được nhiều lợi ích đến cho
cô, nhưng nếu không còn lợi ích gì… cô sẽ lập tức từ bỏ Lương Đậu Khấu,
quay sang tìm người có giá trị hơn để nâng đỡ!
Chu Tịnh cười lạnh ha ha hai lần, hết cách rồi, xã hội này chính là
vô tình vô tâm như vậy! Người không vì mình, trời tru đất diệt!!
-
Bộ phim Tần Chỉ Ái chọn là một bộ phim về tuổi thanh xuân, lúc cô
chọn hoàn toàn không chú ý diễn viên đóng là ai, đợi đến lúc vào rạp
ngồi mới phát hiện Lương Đậu Khấu cũng đóng bộ phim này.
Không phải là cô đóng bộ phim này mà là Lương Đậu Khấu trước khi còn chưa kiểm tra sức khỏe đóng.
Phim chiếu được hai mươi phút đầu, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình lớn nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến trên đó đang đóng cái gì, bởi
vì trong đầu hắn đang nghĩ tới mình đã phá lệ một lần vì Tiểu Phiền
Toái.
Bởi vì không ai biết, hắn có một tối kị là không bao giờ đi xem phim điện ảnh.
Hắn cũng nhớ không rõ vì sao bản thân mình lại có tối kỵ như vậy,
những năm gần đây, hắn chưa bao giờ bước chân vào rạp phim lấy nửa bước.
Lời nói của Tiểu Phiền Toái thật sự có uy lực, thật sự lớn hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Lúc hắn đang trầm tư, Tần Chỉ Ái ôm hộp bắp rang bên cạnh hắn lại bỗng nhiên cười lớn.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô rất nhập tâm,
hiếu kỳ quay đầu nhìn về màn hình, đại khái trong màn hình là Lương Đậu
Khấu đang đóng phim, Cố Dư Sinh kìm lòng không được liền quay lại nhìn
chằm chằm Tần Chỉ Ái, cau mày.
Sao hắn lại cảm giác được, Lương Đậu Khấu trong phim và Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh hắn có điểm không đúng chứ?