Cố Dư Sinh không lên tiếng, bước đến bậc thang ở trước cửa Trần Ký.
Tần Chỉ Ái theo phía sau, hôm nay lúc ra khỏi nhà cô chọn một đôi
giày cao gót, con đường dành cho người đi bộ này khá gồ ghề, lúc cô đi
qua, không giữ vững được sắp té, lại được Cố Dư Sinh ôm lại, sau khi đi
qua đoạn đường kia, hắn lại không buông cánh tay cô ra mà trượt một
đường thẳng xuống cổ tay cô, nắm chặt.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái cứng đờ, lại không né tránh, để hắn nắm, lúc
đi được khoảng hai trăm mét, cô dùng hết dũng khí, nắm tay hắn.
Hắn cảm nhận được động tác tinh tế của cô, lại không nhìn cô, nhưng bàn tay nắm tay cô lại siết một chút.
Đường dành riêng cho người đi bộ có một chỗ bán trà sữa rất nổi
tiếng, lúc này còn chưa đóng cửa, đã mười một giờ rưỡi mà còn một hàng
rất dài.
Lúc Cố Dư Sinh đi ngang qua, mấy cô bé ra khỏi tiệm trà sữa cầm một
ly trà sữa, vừa uống vừa nhẹ nhàng nhìn mấy cậu nhóc đi bên cạnh cười.
Khuôn mặt vui vẻ của những cô bé kia khiến Cố Dư Sinh không kiềm được đi chậm lại.
Hắn chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên, nên hoàn toàn không biết
lúc “in relationship” là nên làm gì, nhưng nếu mấy cậu nhóc kia làm được thì hắn cũng phải làm được, còn phải làm tốt hơn nữa mới được!
Cố Dư Sinh sợ đám người kia nhận ra mình và Tần Chỉ Ái, liền lôi Tần
Chỉ Ái đến một gốc cây, sau đó mới nói với cô: “Em chờ anh ỏ đây một
chút.”
Tần Chỉ Ái còn chưa hiểu ý của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đã đến hàng dài kia xếp cuối hàng.
Thì ra hắn muốn mua trà sữa cho cô a…
Tần Chỉ Ái dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm lưng Cố Dư Sinh, trong
lòng vừa cảm thấy bi thương, vừa cảm thấy ấm áp,
chồng chất, tràn đầy.
Cố Dư Sinh cầm một ly trà sữa, rất nhanh đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái.
Lúc hắn đưa cho cô, cô cười nhạt nói cảm ơn, sau đó dùng hai tay nhận lấy, nâng ở trước ngực, cúi đầu uống một ngụm.
Chỉ là chưa vào miệng, cô bỗng nhiên khom người phun ra ngoài.
Cố Dư Sinh nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Tần Chỉ Ái lau lau môi, trước tiên nhìn Cố Dư Sinh một cái, mới nhỏ giọng xin lỗi: “Em không ăn xoài được.”
Cô bị dị ứng, chỉ cần ăn một chút vào bụng, cả người cũng sẽ nổi những chấm đỏ nhỏ.
“Ăn không được?” Cố Dư Sinh càng nheo mày: “Không phải em rất thích ăn xoài sao?”
“A?” lần này đến phiên Tần Chỉ Ái kinh ngạc.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, một lát sau mới nhanh chóng nói: “Trong tài liệu của em ghi như vậy.”
Nói xong hắn lập tức bỏ qua, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa.
Tần Chỉ Ái nhìn gò má Cố Dư Sinh mấy giây, ngược lại nhớ tư liệu mà
hắn nói chính là tin tức truyền trên internet về Lương Đậu Khấu.
Cô không biết chính xác Lương Đậu Khấu có thích ăn xoài hay không,
nhưng bây giờ cô phải tìm một lời giải thích cho tình trạng này của
mình.
“Một vài thông tin trên internet đa số đều là để cho có vậy thôi…”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đột nhiên quay đầu hỏi một câu: “Trà sữa truyền thống thì sao?”