Giống như bàn tay kia không phải là của cô vậy, Lương Đậu Khấu hoàn
toàn không thay đổi nét mặt, thậm chí còn giơ tay lên trước mặt mình,
nhìn chằm chằm từng giọt máu không ngừng chảy xuống những đầu ngón tay.
Môi cong lên, mãi đến khi cả hàm răng trắng nõn lộ hết ra, cô mới phát ra tiếng cười hì hì.
Tiếng cười kia còn thê thảm hơn là khóc.
Cười cười, mặt Lương Đậu Khấu lại nổi lên một tầng sương, cô như
người mất hồn, vòng qua cây, bước tiến hỗn loạn đi đến bãi đậu xe.
Lương Đậu Khấu đi ra khỏi nhà trọ của Chu Tịnh lái một chiếc xe đậu ở trong bãi, nhưng cô đi vòng bãi đậu xe mấy lần cũng không tìm thấy, đến nỗi người thu phí trong bãi nhìn thấy chướng mắt mới đến hỏi cô có cần
giúp gì không, cô mới giật mình, cầm chìa khóa bấm hai lần, đi đến cạnh
một chiếc xe sáng đèn.
Mở cửa xe, ngồi lên, Lương Đậu Khấu đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước
một lúc lâu, mới đạp chân ga, quay bánh lái về nhà, cả người vẫn thất
hồn lạc phách.
Xe của cô đi rất chậm, thậm chí cô cũng không biết mình đang đi về
đâu, trong đầu cô đầy ắp hình ảnh Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái ở cùng nhau
tối nay, hắn mua trà sữa cho cô ta, hắn nắm tay cô ta bước đi, hắn nhìn
cô ta hát, hắn hôn cô ta nồng nhiệt… Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu đột
nhiên đạp gấp thắng xe, dừng trên con đường lớn.
Cô dùng sức cầm tay lái, khớp xương trở nên trắng bệch, phát ra tiếng răng rắc.
Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng, càng ngày càng gấp, cuối cùng, cô bỗng đạp chân ga, thẳng tiến về nhà Chu Tịnh.
Dừng hắn xe, Lương Đậu Khấu vừa lên đến lầu, còn chưa nhấn chuông cửa, cửa đã mở.
Chu Tịnh định ra khỏi cửa lại gặp cô, thở phào nhẹ nhõm, kéo cô vào
nhà, đóng cửa
lại, sau đó liền lo lắng hỏi: “Tiểu Khấu, sao cậu về trễ
như vậy? Cậu có biết mình đã ra ngoài tìm cậu bao nhiêu lần không?”
Lương Đậu Khấu giống như không nhìn thấy, không nghe thấy Chu Tịnh, bỏ cánh tay của cô ra, liền đi vào phòng.
Khi đến cửa sổ sát đất, cô mới ngừng lại.
Chu Tịnh vội vàng đi tới, đứng bên cạnh cô, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lương Đậu Khấu liền nhỏ giọng mở miệng: “Đáng lý nên nghĩ tới
chuyện này từ sớm…”
Chu Tịnh không nghe rõ, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Lương Đậu Khấu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ: “Có điều chỉ là do cô ta may
mắn mà thôi, dù sao trước kia là tình huống khẩn cấp, ngoại trừ cô ta
cũng không có ai giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này…”
“Cậu cảm thấy trên thế giới thật sự sẽ có lúc hai người yêu nhau sẽ
gặp nhau sao? Tớ không ngờ đã nhiều năm như vậy, hắn cũng đã quên, sao
bây giờ lại...”
Lương Đậu Khấu không nhìn Chu Tịnh, tiếp tục lẩm bẩm: “…Tớ thật sự
không hiểu, tớ cũng đã ở bên anh ấy lâu như vậy, qua thời gian dài như
vậy, tại sao anh ấy vẫn không chú ý đến tớ? Cô ta vừa ở bên cạnh hắn một thời gian ngắn, hắn liền yêu cô ta?”
“Tiểu Khấu, cuối cùng cậu đang thì thầm gì đó? Tớ nghe không hiểu câu nào hết?” Chu Tịnh không nhịn được cất cao giọng.