Tâm tình tốt bị quấy rầy, Cố Dư Sinh có chút không thích, mi tâm nhíu lại, đứng ở cửa sổ sát đất không nhúc nhích.
Mãi đến khi điện thoại di động ngừng reo, văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh mới quay lại bàn làm việc.
Hắn vừa bưng ly café đã nguội lạnh, vừa ung dung thưởng thức, vừa cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn tin nhắn trên màn hình.
Là Ngô Hạo gửi tới.
Bấm vào, là một loạt những tin nhắn thoại của Ngô Hạo, bấm vào cái
thứ nhất, tiếng của Ngô Hạo liền phát ra, âm điệu có chút thấp thỏm:
“Anh Sinh, có chuyện, em cũng không biết nên nói với anh thế nào
nhưng bởi vì đây là chuyện có liên quan đến anh nên em cảm thấy mình cần phải nói cho anh biết. Đây là video mà em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm đã gửi qua cho em, anh xem thử đi.
Em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm?
Cố Dư Sinh nhíu mày, con bé vẫn luôn thích gây phiền phức cho Tiểu Phiền Toái?
Một luồng căm ghét buồn nôn trong phút chốc trào lên, trong nháy mắt lấp đầy tim của Cố Dư Sinh, hắn muốn tắt Wechat ngay.
Xin lỗi, không có hứng thú xem.
Kết quả tin nhắn thoại thứ hai của Ngô Hạo lại tự động hiện ra: “Em
cũng không biết chuyện này thật hư ra sao nhưng người trong video này
thật sự là vợ của anh.”
“Mặt khác, dù em có xóa video này đi nữa thì Tưởng Tiêm Tiêm vẫn còn
giữ lại, anh xem xem thế nào, cũng đem video trong tay cô ta xử lý đi,
nếu video này truyền ra ngoài thì thật sự đối với anh và vợ anh đều
không tốt, chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài được.”
Video? Tưởng Tiêm Tiêm có trong tay video của Tiểu Phiền Toái?
Đầu ngón tay thoát WeChat của Cố Dư Sinh dừng lại một chút, liền dán mắt vào màn hình điện thoại.
Trong loa điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng của Ngô Hạo.
“Tuy rằng đây là chuyện của vợ chồng hai người, em không nên
xen vào
nhưng nếu vợ của anh thật sự làm như vậy thì đã quá sỉ nhục anh rồi.”
“Quên đi, anh vẫn nên xem video trước đi, em gửi qua cho anh.”
“À, đúng rồi, em nên nói cho anh biết, video này là Tưởng Tiêm Tiêm
phải dùng một cái giá cao mới có thể mua được từ tay của trợ lý của vợ
anh mà mua được đó.
Không còn tiếng Ngô Hạo nói chuyện, toàn bộ phòng làm việc lại trở
nên yên tĩnh lạ kỳ, Cố Dư Sinh nuốt một ngụm café, vừa nuốt vừa trượt
màn hình hai lần, đã nhìn thấy video Ngô Hạo gửi qua.
Cố Dư Sinh tải xuống, trong lúc đợi còn nhìn thấy trên video có hai tin WeChat.
Có điều không phải tin nhắn thoại mà là chữ.
“Anh Sinh, anh ở đâu?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tốc độ load ở công ty rất nhanh, không tới nửa phút đã có thể tài xong.
Cố Dư Sinh nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, bưng café vừa uống vừa xem video.
Video này hẳn là được quay trộm, tay chân táy máy, lảo đảo lung tung.
Cảnh tượng hình như là một phòng riêng ở hậu trường.
Rất yên tĩnh, ngoại trừ Tiểu Phiền Toái và quản lý của cô, cũng không còn người nào khác.
Tiểu Phiền Toái hình như hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, ôm gối, phờ phạc ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.
Qua mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc Chu Tịnh đang phiền chuyện kịch bản, nói: “Rót dùm mình một cốc nước.”