Mắt Cố Dư Sinh giăng một tầng sương mù, hắn nghiến răng nghiến lợi
nhưng âm thanh vẫn có một chút run rẩy: “Chán ghét không muốn tôi chạm
vào cô đúng không? Hôm nay tôi phải làm cô chán ghét đến chết!”
Đúng vậy, lúc hắn nghe xong video, hắn đã nghĩ cách để đối phó với cô.
Cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn không làm được, càng không cam tâm.
Thật sự hắn phải trả thù sao? Hắn cũng làm không được, bởi vì hắn không nỡ.
Hắn lái xe cả đêm, cũng không nghĩ ra cách để giải quyết.
Mãi đến khi hắn tức giận đến không nghĩ được gì, bật thốt lên những
câu nói kia, hắn mới đột nhiên phát hiện, a, sao hắn lại ngu như vậy, cô muốn phá hủy tình cảm của hắn, vậy sao hắn lại không gậy ông đập lưng
ông khiến cô không được như ý?
Không phải cô không muốn có đứa con của hắn sao? Được lắm, hắn khiến cô phải có một đứa con, bắt cô phải sinh cho bằng được.
Nghĩ xong, Cố Dư Sinh liền bỏ cằm của cô ra, nhấc cô lên một cái, lôi cô lên lầu.
Cô cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của hắn, vừa la hét vừa giãy dụa, nhưng vẫn bị hắn kéo đến phòng ngủ.
Hắn giơ chân lên đá văng cửa phòng ngủ, quăng cô lên giường, nghiêng
người đè lên, hai ba cái đã ngăn được phản kháng của cô, sau đó liền xốc váy của cô lên, dùng sức xé đồ lót của cô, chẳng hôn môi cũng chẳng hề
có dạo đầu, liền vọt vào bên trong cô.
Sức mạnh của hắn lần này còn mạnh hơn so với lúc sáng sớm gấp mấy
lần, cũng khiến cho cô đau đớn hơn gấp mấy lần, nhưng lần này cho dù cô
có run rẩy hay kêu đau, hắn cũng không hề dừng lại, giống như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ đấu đá lung tung.
Sau đó cô không nhịn được chảy nước mắt, hắn nhìn thấy rất rõ ràng,
nhưng mặt mày vẫn đóng băng như cũ, lạnh lẽo, không dừng lại, không chậm lại, thậm chí còn
có chút trào phúng, cười khẽ, sức mạnh va chạm ngày
một tàn nhẫn.
Hắn chỉ là thuần túy rút giận, không có bất kỳ kỹ thuật, càng không có chút thương tiếc nào, chỉ ra ra vào vào như vậy.
Tần Chỉ Ái sắp mất nửa cái mạng, cuối cùng hắn cũng kết thúc, cô nhắm mắt lại, hơi thở hỗn loạn, chỉ còn có thể mở miệng nhỏ hít thở.
Cố Dư Sinh nhìn thấy bộ dạng này của cô, mím môi một hồi, nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc hắn vừa biết mình thích cô, đều hy vọng mỗi ngày có thể cùng cô
lăn qua lộn lại trên giường như thế này, nhưng mỗi lần sau khi kết thúc, hắn đều thấy dáng vẻ cô nằm phịch trên giường vô cùng đáng thương, lại
đau lòng buông tha cô.
Sau đó quyết định có em bé, cũng muốn mỗi đêm làm hai lần, như vậy tỷ lệ mang thai mới lớn hơn một chút, nhưng vẫn không dám, đành phải thuận theo tự nhiên, tới khi có thì tính.
Nhưng đến bây giờ, hắn có nghĩ cho cô đi chăng nữa, cô cũng không cần!
Nghĩ, Cố Dư Sinh liền trở người Tần Chỉ Ái, từ phía sau điên cuồng bận rộn.
Tần Chỉ Ái không biết Cố Dư Sinh đã làm bao nhiêu lần, hắn cũng không hôn cô, càng không xoa dịu, thậm chí một chút dịu dàng cũng không có.
Mãi đến khi mặt trời bắt đầu lặn, hắn mới buông tha cho cô, ném cô
trên giường, chẳng nhìn cô lấy một cái, liền quay người đi vào nhà vệ
sinh.