Chỉ là hắn không nghĩ bỗng nhiên cô lại gọi điện thoại tới, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng hắn lại biến mất sạch, đại não còn chưa kịp nghĩ gì ra hồn.
Tần Chỉ Ái không khách khí, vì căng thẳng, cô lại nắm chặt điện thoại, mở miệng nói chuyện: "Em vừa đặt một vé máy bay."
Đầu dây bên kia không lên tiếng.
Tần Chỉ Ái cắn môi, lại nói: "Đi Thượng Hải."
Lúc cô nói xong ba chữ này, trong điện thoại truyền đến một tiếng thắng gấp.
Tốc độ thắng gấp như vậy, bánh xe ma sát với mặt đường, tạo thành một âm thanh chói tai kéo dài rất lâu, sau đó mới yên tĩnh lại.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, hỏi: "Anh đang lái xe sao?"
Lại là một sự yên lặng trong điện thoại, không biết đã qua bao lâu, trong điện thoại mới có tiếng Cố Dư Sinh nói: "Ừm."
Lại qua khoảng 10 giây, Cố Dư Sinh lại tiếp tục mở miệng: "Tới tìm anh sao?"
Cô siết chặt điện thoại di động, cố gắng hít thở bình thường, mới thoải mái nhẹ giọng: "Vâng" một tiếng.
Cô ngoan như vậy cũng không nghe thấy tiếng trả lời, mặt cô lại có một vệt hồng, cô lại sợ hắn nghe không rõ, lại nói lớn hơn một chút: "Em đi tìm anh!"
Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động đừng xe sững sờ nhìn chằm chằm con đường cao tốc phía trước, chỉ cảm thấy tất cả như mộng ảo.
Trong đầu hắn lại chỉ còn câu nói này của cô lặp đi lặp lại, mới mở miệng, âm thanh dễ nghe: "Mấy giờ? Anh đến đón em?"
"Năm giờ đến." Tần Chỉ Ái nhỏ giọng trả lời, sau đó còn nói: "Sân bay Phổ Đông."
Lần trước lúc Tần Chỉ Ái đến công ty củaCố Dư Sinh,nhìn thấy chi nhánh Cố thị ở Thượng Hải gần sông Hoàng Phố, lại mở miệng nói: "Cách công ty của anh khá xa, nhưng em chỉ có thể đặt vé ở sân bay đó thôi."
"Ừ" Cố Dư Sinh nhẹ
nhàng, chậm chậm nói: "Anh biết rồi, xuống máy bay thì gọi cho anh."
"Ừm, được." Tần Chỉ Ái trả lời xong, thấy điện thoại lại yên tĩnh, thấy Cố Dư Sinh không nói gì nữa, cô cũng phải đến sân bay rồi, liền mở miệng nói: "Vậy em cúp máy."
"Ừ" Cố Dư Sinh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, trả lời câu hỏi của cô khá hờ hững.
Tần Chỉ Ái đang chuẩn bị cúp máy, Cố Dư Sinh đột nhiên hô lên: "Tiểu Phiền Toái?"
Tần Chỉ Ái ngừng lại: "Sao ạ?"
"Em khỏe hơn chưa?"
"Rồi ạ..." Tần Chỉ Ái trả lời tỉ mỉ hơn: "... Sáng nay em đã khỏe lại rồi."
"Ừ..." Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh trả lời xong chữ này vừa định nói "Tạm biệt" không ngờ hắn lại gọi: "Tiểu Phiền Toái?"
Cách điện thoại, Tần Chỉ Ái không nhìn thấy biểu hiện nhưng âm thanh của hắn ngọt ngào như vậy, cô lại luôn cảm thấy hình như hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, cô không trả lời, chờ hắn nói.
Qua một lát, hắn lại nói: "Xin lỗi."
Bởi vì hắn bỗng nhiên nói như vậy, Tần Chỉ Ái há miệng, không nói ra chuyện cô nhặt được nhẫn, vội vã tìm hắn, cũng muốn hỏi hắn những câu kia, lúc răng môi còn đang luống cuống, bất cứ lúc nào cũng có thể bật thốt lên.
"Anh..." Cố Dư Sinh nói được một chữ liền ngừng lại, qua nửa phút hắn lại nói, hắn lại nói: "... Chờ đến khi em đến, anh sẽ nói sau."